Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Chương 22: Sét Đánh!

Quần chúng…

Cách vu cáo ngược này khiến mọi người đều kinh ngạc sững sờ.

Đường gia đúng là không biết liêm sỉ!

Đã đến tận cửa ức hϊếp người không thành, bị đánh đuổi ra ngoài giờ lại lật ngược làm mình thành kẻ bị hại.

Thật là kế sâu tính kỹ, dụng tâm mưu mô!

Đường lão bà tử khóc lóc nghẹn ngào không thành tiếng: "Lý chính lão thúc, ngài phân xử giúp tôi đi, trời đất còn công lý không, lương tâm còn tồn tại không đây!”

Lý bà bà đứng trong viện lớn tiếng nhổ một bãi: "Các người không biết nhục nhã à, ức hϊếp nhà Tiểu Nguyên Bảo không thành lại quay sang vu oan cho họ, các người không sợ trời đánh năm tia sét xuống sao!”

Lời này khiến ánh mắt Tiểu Nguyên Bảo sáng rực.

He he, cô bé đã biết phải làm thế nào rồi.

Lý chính lão thúc vốn rất có uy tín trong thôn Đường gia.

Ông bước vào sân, tường tận tìm hiểu sự tình.

Có nhiều nhân chứng thế này, đầu đuôi câu chuyện đều rõ ràng minh bạch.

Nhưng ngoài viện, Đường lão bà tử khóc lóc thật sự rất thảm thiết, còn Đường Đại Long cùng người nhà bị Tiểu Nguyên Bảo ném ra ngoài, trên mặt, trên người đều ít nhiều có vết thương, trông cũng rất đáng thương.

Lý chính lão thúc trầm ngâm: "Đường Hữu Tài, ta cũng biết đức hạnh nhà ngươi, còn Thái thị các người bất kính trưởng bối quả thực không nên. Đại Yến quốc ta xưa nay coi trọng hiếu đạo, thôi thì vậy đi, chuyện nhà các người, lần này để ta ra mặt giải quyết một lần cuối cùng, dĩ hòa vi quý. Thái thị là kế mẫu nhưng bọn trẻ Đại Bảo vẫn là huyết thống Đường gia, các người sống chung được thì cứ sống chung hòa thuận đi.”

Đường Hữu Tài mặt dày đáp lời: "Ừm, nghe lời lão huynh.”

Mấy đứa trẻ nhà Thái thị đỏ bừng mặt vì tức giận.

Bọn trẻ thực sự không muốn trở về chịu khổ nữa.

Hiện giờ bọn chúng đã có cơm ăn, áo mặc, cuộc sống mới vừa khởi sắc.

Còn Đường gia rõ ràng là nhắm vào số lương thực của chúng.

Chúng biết khi lương thực ăn hết, Đường gia sẽ lại ruồng rẫy, tìm mọi cách đuổi chúng ra ngoài.

Tam Bảo gấp gáp thưa: "Lý chính gia gia, chúng con không muốn trở về… trở về sẽ không có ăn, không có mặc, bọn họ chỉ thèm muốn lương thực của chúng con thôi…”

Lý chính lão thúc sống đến chừng này tuổi, làm sao không hiểu những toan tính đó?

“Con trẻ à, các con là cô nhi quả phụ, sống bên ngoài cũng khổ, n ghe lời gia gia, một nhà đoàn tụ vẫn tốt hơn. Dù gì họ cũng là ông bà ruột của các con, không phải người ngoài, người nhà có tranh cãi gì, qua đêm là quên hết.”

Đường lão đầu liên tục gật gù tỏ vẻ tán đồng.

Lý chính lão thúc lại nói: "Nhưng nếu các người chỉ nhắm vào lương thực của bọn trẻ, vậy chắc chắn không thể được. Vì thế, hôm nay ta làm chứng cho các người! Đường Hữu Tài, phu thê các người cam đoan trước mặt ta sẽ thật lòng đối xử tử tế với mẹ con Thái thị, đưa họ về chăm sóc cho đến khi trưởng thành, sau này không được xảy ra chuyện bán hay đuổi bọn trẻ đi nữa!”

Đường lão bà tử thôi khóc, dựng tai lên nghe.

Đường lão đầu cũng vội vã đáp lời: "Cam đoan, nhất định cam đoan.”

Trước mắt cứ đưa được mấy trăm cân lương thực kia về nhà đã.

Đại Bảo cùng mấy đứa em cuống lên.

Chúng thực sự không muốn trở về Đường gia chút nào.

Nhưng lý chính lão thúc đã đứng ra phát ngôn, bọn chúng cũng không dám cãi lại.

Ngay lúc ấy, Tiểu Nguyên Bảo từ đầu đến giờ vẫn chớp chớp đôi mắt to tròn, bỗng cất giọng non nớt.

Cô bé trong trẻo hỏi Đường lão đầu và Đường lão bà tử: "Hai người dám thề độc với trời không?”

Lý chính lão thúc cũng hùa theo: "Đúng rồi, Hữu Tài, hai người thề độc trước mặt đông người là sẽ thật lòng đối xử tốt với mẹ con Tiểu Nguyên Bảo để bọn trẻ yên tâm đi, như thế ta cũng yên lòng.”

Thôn hòa vạn sự hưng.

Trong cảnh ban ngày ban mặt, lời thề độc với trời thường được xem là rất thành tâm.

Nhưng phu thê Đường Hữu Tài không phải người thường, chỉ một ánh mắt nhìn nhau đã thấu hiểu tâm ý.

Trước tiên cứ lừa số lương thực của mẹ con Thái thị đã.

Hai người đồng thanh thề: "Chúng ta thề sẽ thật lòng đối đãi tốt với mẹ con Tiểu Nguyên Bảo, chăm sóc bọn trẻ trưởng thành… nếu trái lời, trời sẽ đánh xuống năm tia sét!”

Tiểu Nguyên Bảo chỉ chờ có vậy.

Chỉ thấy cục bột nhỏ lén giấu tay ra sau lưng, nhanh nhẹn bấm một đạo quyết, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

Bất chợt, giữa trời quang đãng vang lên hai tiếng sấm động!

“Ầm ầm!”

“Ầm ầm!”

Quần chúng kinh hãi nhảy dựng lên.

Ngay sau đó, hai tia sét đánh thẳng xuống đầu phu thê Đường Hữu Tài.

Tóc hai người cháy xém xoăn tít như mì, mắt đờ đẫn, mặt đen như nhọ nồi…

Cảnh tượng người ngoài không thấy được, chỉ có Tiểu Nguyên Bảo mới nhìn rõ ràng: Trên vai hai phu thê Đường Hữu Tài, hai con quỷ Thất Đức vốn đang vênh váo đắc ý đã bị sét đánh trúng đến nỗi hóa thành làn khói xanh, tan biến vào hư không.

Mất sạch rồi!

Cú sét này tập trung hết uy lực lên hai con quỷ Thất Đức nên Đường lão đầu cùng Đường lão bà tử lại giữ được mạng sống.

Quần chúng đứng quanh bị dọa đến mặt tái mét, cùng đồng thanh la lên một tiếng: "Nương ơi!”, rồi lùi lại mấy bước.

“Trời ơi! Quả thật là báo ứng ngay trước mắt!”

“Thật sự sấm đánh rồi! Đường Hữu Tài đúng là hạng lòng đen dạ độc đến mức ông trời cũng không chịu nổi mà phải ra tay!”

“Chậc chậc, lão phu sống đến chừng này tuổi, lần đầu tiên thấy có người vừa thề đã bị sét đánh ngay tại chỗ!”

……

Tiểu Nguyên Bảo với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, cảm thấy hơi kiệt sức, câu chú dẫn sét vừa rồi đối với cô bé mà nói, quả thật là hơi quá sức.

Nhưng khi nhìn thấy hai con quỷ Thất Đức bị sét đánh cho hồn tiêu phách tán, cô bé lại cảm thấy rất đỗi thỏa mãn.

Hê hê.

Chỉ có điều, cô bé thấy buồn ngủ quá, tinh thần tựa như đã hao sạch rồi.

Cũng giống như lần trước khi cô bé đọc câu chú làm sập nhà, vừa niệm xong đã ngủ thϊếp đi ngay lập tức.

Mà câu chú thì với một cục bột nhỏ như cô bé, đúng là tiêu hao rất nhiều sức lực.

Dẫu vậy, cô bé vẫn cố gắng không để bản thân chìm vào giấc ngủ. Không được! Phải kiên trì! Vẫn còn kẻ xấu chưa bị trừng phạt!

Cục bột nhỏ dùng hai bàn tay nhỏ nhắn tự véo vào mí mắt mình không để mắt khép lại, nhưng từng cơn ngáp cứ nối tiếp nhau.

Thật là đáng yêu vô cùng.

Mấy huynh trưởng Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo của cô bé không biết rằng muội muội đã bí mật làm phép.

Họ thực sự tin rằng đây là trời cao mở mắt, mới dâng lên lý chính gia gia, quỳ xuống khóc lóc cầu xin, kiên quyết không tha thứ cho Đường gia và cũng không muốn trở về đó nữa.

Mấy đứa trẻ vừa khóc vừa kể tội Đường gia, từng chuyện ác mà ông bà đã làm với mẹ con chúng trước kia.

Nghe xong, mọi người ai cũng cảm thấy vô cùng thương cảm.

Còn phu thê Đường Hữu Tài bị sét đánh đến ngây dại, không thốt được lời nào nữa.

Hai nàng dâu cả và nàng dâu thứ của Đường gia cũng bị dọa đến đần thộn, không dám nói năng linh tinh, sợ rằng mở miệng sai lại bị trời phạt như hai ông bà.

Cuối cùng, Đại Bảo còn cúi đầu khẩn cầu lý chính lão thúc đứng ra làm chứng, chính thức cho nhà họ thoát ly khỏi Đường gia, đồng thời cắt đứt hoàn toàn mọi ràng buộc.

Người thôn quê ai nấy đều rất mê tín.

Lý chính lão thúc cũng không dám trái ý trời, ông thở dài, nói với phu thê Đường Hữu Tài: "Hữu Tài à, các người đúng là tự chuốc lấy quả báo! Những đứa trẻ tốt đẹp thế này mà các người không biết trân trọng, sau này sẽ có ngày các người hối hận…”

Nói đến đây, ông lại nghĩ đến đám cháu nội nhà mình, không khỏi bồi hồi cảm thán.

Cảm thán xong, lý chính lão thúc tuyên bố trước mặt mọi người: Đồng ý để mẹ con Thái thị chính thức cắt đứt quan hệ với Đường gia. Từ nay về sau, Đường gia không cần nuôi bọn trẻ, mà mẹ con Thái thị cũng không phải phụng dưỡng phu thê Đường Hữu Tài.

Tất cả mọi người có mặt tại đó đều là nhân chứng.

Sau khi mọi việc được dàn xếp xong xuôi, lý chính lão thúc nghiêm giọng quát: "Các người đứng ngây ở đây làm gì? Còn không mau đưa ông bà các người về mà nghỉ ngơi!”