Đây là bùa thánh truyền đời của nhà Lưu gia, Lưu gia bọn họ nhờ vào lá bùa thánh này mà dựng nên danh tiếng, trong giới thần bà có được một chỗ đứng vững chắc.
Lá bùa thánh này từng xua đuổi không biết bao nhiêu là yêu nghiệt và quỷ mị.
Vậy mà con nhãi này lấy được bùa thánh, lại không có chút phản ứng nào!
“Yêu nghiệt, trả lại bùa thánh cho ta!”
Cục bột nhỏ với giọng non nớt, mềm mại nói: "Bà có cần ta vẽ cho ngươi một lá bùa linh mới không? Chỉ cần bà mang lương thực tới, ta sẽ vẽ một lá mới cho bà…”
Quần chúng xung quanh cười ồ lên.
Người ta đến để bắt cô bé mà cô bé lại quay sang chào hàng, lấy lương thực đổi bùa linh?
Thật quá lợi hại!
Đường bà tử tức đến l*иg lộn: "Lưu tiên cô, yêu nghiệt này đạo hạnh sâu, mau dùng pháp bảo khác đi!”
Trong lòng Lưu thần bà đã dao động, bắt đầu suy xét tính khả thi của việc lấy lương thực để đổi bùa linh mới…
Nếu thực sự đổi được, bà ta thật sự muốn đổi.
Dẫu trong đầu nghĩ vậy nhưng tay vẫn chưa ngừng động.
Nào máu chó đen, nào nếp trắng, tất cả đều tung ra trước mặt cục bột nhỏ.
“Cắt! Yêu nghiệt chớ xằng bậy, mau mau hiện hình!”
Hoàn toàn là thói nghề nghiệp không bỏ được.
Cục bột nhỏ cau mày, nghiêm nghị chất vấn: "Lương thực quý giá như vậy, sao bà lại nỡ rải gạo xuống đất?”
Đây là điều cô bé rút ra từ ký ức của nguyên chủ, điều khiến cô bé ghi nhớ sâu sắc nhất.
Lương thực vốn ít ỏi, quanh năm không đủ ăn.
Ngày ngày bị đói khát hành hạ.
Lại còn, gần đây cô bé ở âm phủ gặp rất nhiều quỷ đói, bọn họ đều vì không đủ lương thực mà chết đói.
Diêm vương phụ thân cũng từng dặn cô bé phải trân trọng lương thực, lãng phí lương thực là điều đáng hổ thẹn.
Lưu thần bà nghẹn lời không thốt được câu nào.
“Đúng, ta sai rồi, không nên rải gạo bừa bãi.”
Tiểu nha đầu này có giống bị quỷ ám!
Cái gì cũng không sợ, rõ ràng là người phàm mà.
Thôi được, bà ta tận lực rồi!
Lưu thần bà vốn là người tính tình phóng khoáng, trước đây từng nói ăn phân thì ăn, dẫu có mất mặt thì cũng không phải lần đầu.
Chỉ thấy bà ta ngay lập tức thu lại hết đồ đạc.
Quay sang nói với Đường bà tử: "Tiểu nha đầu này là người phàm, trên người không hề có tà khí hay dấu hiệu âm hàn, mọi thứ đều bình thường.”
Nghe Lưu thần bà nói vậy, mẹ con Thái thị đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Không chỉ họ, mà cả bà con trong thôn cũng vậy.
Ai mà an lòng được nếu trong thôn có đứa trẻ bị quỷ ám?
Lưu thần bà trong vùng nổi tiếng là có tiếng tăm tốt, bà ta nói bình thường thì chính là bình thường.
Đường bà tử hét lên the thé: "Không thể nào! Nếu không bị tà khí quấn thân, tại sao con bé lại khỏe đến thế? Còn có thể cứu sống người chết?”
Lưu thần bà nghiêm mặt đáp: "Có những đứa trẻ bẩm sinh có thần lực nên cũng không phải chuyện lạ! Còn chuyện cứu sống người chết, có lẽ là Phật tổ chuyển thế, dù sao bản tiên cô cũng không thấy tà khí gì trên người con bé.”
Thái thị rưng rưng nước mắt: "Đa tạ tiên cô…”
Vì đã đòi lại danh dự cho con nàng.
Lưu thần bà ngay thẳng nói: "Không cần cảm tạ, bản tiên cô hành sự có lương tâm, tiền nào kiếm được thì kiếm, tiền nào không đáng thì không lấy! Tiểu Nguyên Bảo nhà các người có thiên phú, nếu các người đồng ý, ta vẫn có thể thu con bé làm đồ đệ…”
Tiểu Nguyên Bảo lần này không làm tổn thương lòng tự tôn của bà ta như lần trước.
Thay vào đó, bàn tay nhỏ nhắn bấm quyết một cách nghiêm chỉnh, giọng sữa mềm mại cất lên: "Không được, ta với ngươi không có duyên sư đồ.”
Mọi người lại cười ầm lên.
Cục bột nhỏ này, thật là khôi hài quá đỗi!
Lưu thần bà đành hạ thấp yêu cầu: "Vậy nếu ta đưa lương thực, thật sự có thể giúp ta vẽ một lá bùa linh dùng được chứ?”
Tiểu Nguyên Bảo không hề do dự, gật đầu đáp: "Chỉ cần có lương thực thì chắc chắn sẽ được.”
Mọi người cười vang, cục bột nhỏ này quả thực mê lương thực quá rồi.
Chỉ cần có lương thực là chuyện gì cũng làm được.
Hóa thù thành bạn một cách đơn giản là như vậy.