"Tuệ Tuệ?" Triệu Lập Vũ lo em gái lại ngây ngô.
"Anh, anh đi đâu vậy?"
"Anh đi đánh Triệu Lập Kim một trận để trả thù cho em." Dứt lời, Triệu Lập Vũ cười toe toét khoe hàm răng trắng.
"..." Triệu Tuệ Tuệ nhìn anh trai hơi ngốc, nhưng không ngại việc kể tội, "Thằng chó con đó hay giành thức ăn của em!"
"Cái gì? Nó đã giành mấy lần?" Triệu Lập Vũ nghe xong, tức giận.
"Không nhớ nữa, nhưng rõ ràng là rất nhiều lần!"
"Khốn kiếp, anh sẽ đánh nó một tháng!" Triệu Lập Vũ lập tức tuyên bố số phận của Triệu Lập Kim trong một tháng tới.
Triệu Lập Kim ở không xa đang xoa tay, bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Triệu Lập Vũ ngồi gần Triệu Tuệ Tuệ, ngửi thấy mùi mồ hôi, "Anh, anh có nên đổi bộ quần áo không?"
"Được, để một lát anh sẽ dẫn em đi chơi."
Triệu Lập Vũ thay quần áo xong, lấy chiếc nón cỏ trên tường đội lên đầu em gái, dẫn cô bé đi ra ngoài.
Triệu Tuệ Tuệ đi trên đường, chợt nghe có người gọi anh trai mình.
"Lập Vũ, đi chân núi bắt dế không?"
"Đi!" Triệu Lập Vũ trả lời, nắm tay em gái đi theo đám đông.
"Sao cậu lại dẫn... em gái đi theo?" Triệu Thiết Trụ biết cậu nhóc rất yêu thương em gái ngốc của mình, bèn sửa lời.
"Tuệ Tuệ cả ngày ở nhà, mình dắt em ấy ra ngoài hít thở không khí. Tuệ Tuệ, đây là anh Thiết Trụ." Triệu Lập Vũ cúi đầu nhìn em gái, trưa nay, anh trai đã giao cho cậu nhóc một nhiệm vụ là đưa em gái đi chơi, thông qua lời trẻ con để nói với mọi người trong làng rằng em gái mình không còn ngốc nữa.
"Anh Thiết Trụ." Triệu Tuệ Tuệ mở miệng, giọng nói trẻ con mềm mại, khiến mọi người xung quanh đều chú ý.
"Em là Triệu Tuệ Tuệ? Em... gái Lập Vũ?" Người nói là em trai Triệu Thiết Trụ - Triệu Thiết Đản.
"Dạ." Triệu Tuệ Tuệ gật đầu cái rụp.
"Anh là anh Thiết Đản, gọi anh một tiếng."
"Anh Thiết Đản."
"Ừm." Triệu Thiết Đản đáp lại, thật sự không ngốc nữa sao? Tin lớn đây, "Lập Vũ, mình có việc nên không đi bắt dế nữa."
Triệu Tuệ Tuệ nhìn Triệu Thiết Đản biến mất trong nháy mắt, biết rằng trong vài ngày tới, mình sẽ là chủ đề bàn tán của cả làng.
---
Chiều tối, Trần Tú Hòa đi làm về đến làng xã và xin phép với trưởng thôn.
Trưởng thôn cũng nghe nói con gái út của cô đã không còn ngốc nữa, biết Trần Tú Hòa sẽ đưa Triệu Tuệ Tuệ lên huyện thành để kiểm tra, vui vẻ viết giấy giới thiệu cho cô.
Khi Trần Tú Hòa trở về nhà, hai đứa con đã rửa sạch rau xanh để nấu bữa tối, chỉ chờ mẹ chế biến.
"Mẹ, con lấy 3 khoai lang và một bát gạo." Triệu Lập Vũ chuẩn bị nguyên liệu bữa tối như thường lệ.
"Ừ, đi đốt bếp cho mẹ."
Khi Triệu Lập Văn về, bữa tối vừa được nấu xong.
Ăn xong, Triệu Lập Văn bắt đầu viết thư cho cha.
Trần Tú Hòa chỉ biết vài chữ, từ khi Triệu Lập Văn học lớp 3, việc viết thư gia đình đều do cậu phụ trách.
Viết xong, cậu đọc lại cho mẹ nghe, kiểm tra không có vấn đề gì, gấp lại, để dành ngày mai đi huyện thành sẽ gửi.
"Nhà của thằng ba!" Giọng của ông Triệu vang lên trong sân.
"Cha, có chuyện gì vậy ạ?" Trần Tú Hòa đoán chừng cha chồng muốn nói gì.
"Nghe nói Tuệ Tuệ đã khỏe, để nó ra đây gặp cha." Ông Triệu hút điếu thuốc lào, mở lời.
"Tuệ Tuệ, ra đây gặp ông nội." Trần Tú Hòa cũng không từ chối, cha chồng tuy thích cháu trai hơn nhưng không khinh thường con gái như mẹ chồng.
"Ông nội." Triệu Tuệ Tuệ ra sân, ngẩng đầu gọi.
"Ừ, tốt lắm, tốt lắm." Ông Triệu quan sát kỹ đứa cháu bên chân mình, trong mắt có ánh sáng rồi, không còn như vũng nước đọng trước kia, liên tục nói ba từ "tốt".