Tiếng kêu khiến một bà lão chạy đến, thấy hai đứa cháu đánh nhau trong sân, cầm chổi quất vào cậu bé đánh người.
Cậu bé nhanh nhẹn né tránh, cây chổi rơi thẳng xuống người cậu bé nằm dưới đất, "Ui da, bà ơi, sao bà lại đánh con?"
"Lập Kim, cháu ngoan của bà, có sao không, cho bà xem nào."
Triệu Tuệ Tuệ còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì đã bị cậu bé đánh người kéo vào một căn phòng, đóng cửa phòng lại gọn gàng.
"Tuệ Tuệ, đầu còn đau không, anh xoa xoa cho." Cậu bé nói xong, thổi vào trán Triệu Tuệ Tuệ.
Không thổi còn đỡ, vừa thổi xong, Triệu Tuệ Tuệ đã thấy trán đau nhức, "Ưm, đau quá."
Triệu Lập Vũ tưởng mình nghe nhầm, từ khi em gái ra đời đến giờ chưa từng nói chuyện, thậm chí còn không biết khóc, cả ngày đều im lặng, ăn cơm cũng cần người cho ăn.
"Tuệ Tuệ, em biết nói rồi hả?"
Triệu Tuệ Tuệ ôm đầu ngồi xuống, trong đầu đang phát lại ký ức ba năm qua.
Thì ra lần tỉnh trước là khi cô ở trong bụng mẹ, đôi chân bị cô đẩy ra là của chị song sinh Triệu Niên Niên, nhưng Triệu Niên Niên đã tắt thở trước khi bị cô đẩy ra. Cô được bác sĩ chuẩn đoán là do ở trong bụng mẹ quá lâu, não thiếu oxy nên bị ngốc.
Nếu không phải cha cô kịp thời trở về, đưa cô đến bệnh viện thì cô cũng không cứu nổi.
Hai đứa con gái chỉ còn một mà lại là đứa ngốc, Trần Tú Hòa căm thù nhà chị cả và Triệu Lập Kim, nếu không bị Triệu Lập Kim đυ.ng như vậy thì làm sao cô có thể sinh non và sinh khó.
Trần Tú Hòa nói với chồng chuyện mình bị Triệu Lập Kim đυ.ng ngã, về nhà Triệu Quảng Thúc lập tức đánh anh cả Triệu Quảng Bá gần chết, còn đòi chia nhà. Bà Triệu không đồng ý, Triệu Quảng Thúc ở quân đội, mỗi tháng có 30 đồng tiền phụ cấp gửi về, chia nhà thì số tiền này sẽ không đến tay bà ta.
Triệu Quảng Thúc nói thẳng, nếu không chia nhà sẽ đến quân đội tố cáo Triệu Lập Kim gϊếŧ người thân của quân nhân.
Bà Triệu cho rằng cháu đích tôn còn nhỏ nên không sợ, bướng bỉnh từ chối, nếu còn làm ầm ĩ lên về chuyện chia nhà sẽ viết thư đến quân đội tố cáo hắn không nuôi cha mẹ.
Triệu Quảng Thúc dùng ngay tuyệt chiêu, không đến quân đội nữa, chỉ cần hắn ở nhà, Triệu Quảng Bá chỉ cần xuống giường được là hắn sẽ tiếp tục đánh Triệu Quảng Bá, để gã mãi nằm trên giường điều trị vết thương.
Việc này gián tiếp chạm đến sinh mệnh của bà Triệu, bà ta còn phải dựa vào con trai cả dưỡng già.
Cuối cùng, sau khi làm ầm ĩ 2 ngày, ông Triệu mời trưởng thôn đến chia nhà, do con trai cả dưỡng già, 3 con trai khác mỗi năm cho 5 đồng tiền và 100 cân lương thực, những thứ khác thì tùy.
Triệu Quảng Thúc năm nay 28 tuổi, thứ ba, là sinh đôi với bác Triệu Quảng Trọng, Triệu Tuệ Tuệ còn có một chú út là Triệu Quảng Quý làm việc ở thị trấn.
Mẹ Triệu Tuệ Tuệ là Trần Tú Hòa, 25 tuổi, anh cả Triệu Lập Văn, 9 tuổi, anh hai Triệu Lập Vũ, 7 tuổi, bản thân cô hiện giờ là Triệu Tuệ Tuệ, 3 tuổi.
"Tuệ Tuệ, sao vậy? Hay là anh lại đi đánh Triệu Lập Kim một trận cho em hả giận nhé?" Triệu Lập Vũ thấy em gái ôm đầu lo lắng hỏi.
"Anh ơi, em đau đầu." Triệu Tuệ Tuệ, ồ không, Triệu Tuệ Tuệ đau đầu nằm bệt trên đất tựa vào lòng Triệu Lập Vũ.
"Anh đưa em đến nhà bác sĩ Cao khám xem sao." Nói xong, Triệu Lập Vũ bế em gái lên lưng, định đi ra ngoài.
"Tiểu Vũ, Tuệ Tuệ sao rồi?" Trần Tú Hòa lo lắng vội vàng từ ruộng về, thấy con trai nhỏ bế con gái, bước lên ôm lấy con gái.
"Tuệ Tuệ bị Triệu Lập Kim đẩy ngã, đập đầu." Triệu Lập Vũ kể lại tình huống vừa rồi cho mẹ nghe.