Buổi chiều tan học, tiếng chuông reo bên cửa, tiếng ồn ào của gập sách vở, của tiếng nói cười vang lên, mọi người đều đang vội vàng về nhà hay đang bận hẹn hò, đi chơi sau tan học.
Lý Vân Huyên nhìn ra khung cửa sổ, ánh hoàng hôn dần xuất hiện, đẹp đẽ và bình yên một cách lạ thường.
"Lý Vân Huyên, chúng ta xuống sân chạy đi." Hoàng Lập Đông gọi cô.
Anh là lớp phó học tập, cũng là bạn cùng bàn của cô. Sắp tới trường học có đại hội thể thao, cô và anh đều đăng ký thi chạy, chỉ khác là cô chạy 800 mét còn anh chạy 3000 mét, nên dạo này hai người thường tập luyện cùng nhau sau giờ học để chuẩn bị cho hội thao sắp tới.
"Ừ, đợi tớ một chút. Tớ thu dọn sách vở đã."
Cô làm mọi việc nhanh chóng rồi đứng dậy, đi theo Hoàng Lập Đông ra cửa.
Trước khi đi, cô còn ngoái đầu nhìn lại lớp trưởng, Cố Thanh Phong. Anh là người cô thích, theo đuổi miệt mài suốt ba tháng nhưng không thành.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, hàng lông mi đen dài rũ xuống, sống mũi cao thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhưng vẫn toát ra vẻ ngoài nam tính.
Cố Thanh Phong thu dọn sách vở xong, ngước nhìn lên thì đυ.ng phải ánh mắt của Lý Vân Huyên.
Bị phát hiện, như bị chột dạ, Lý Vân Huyên lập tức rời ánh mắt đi lảng tránh ra chỗ khác rồi nhanh chóng rời đi.
Cố Thanh Phong khẽ cau mày, trong đáy mắt ánh lên tia cảm xúc phức tạp lẫn lộn.
Nếu là Lý Vân Huyên của lúc trước, mỗi lần theo đuổi anh, đi theo sau đều mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt, nói những lời nói thật lòng, đôi khi còn trêu chọc anh.
Nhưng giờ đây cô giống như người khác, không còn lại gần bắt chuyện với anh nữa, cũng rất ít khi nhìn anh, cảm giác như đang né tránh.
Tại sao phải trốn tránh?
Chẳng lẽ cô ấy đã từ bỏ?
Cố Thanh Phong đứng dậy, đeo balo lên vai rồi cũng bước ra khỏi lớp.
Như vậy cũng tốt... anh không thích cô, đáng lẽ cô không nên làm những chuyện vô ích với một người như anh.
Khi đi qua hành lang, nhìn qua cửa sổ xuống dưới sân, hai bóng hình một nam một nữ quen thuộc đang vừa chạy vừa cười nói vui vẻ.
Không hiểu sao, anh lại thấy khó chịu.
...
Ngày hội thể thao cuối cùng cũng đã đến, bóng bay, duy băng, bảng hiệu được treo ở khắp nơi. Một màu sắc tươi đẹp, năng động, thanh xuân mà cũng đầy rực rỡ của sức trẻ phủ khắp toàn trường.
Dưới ánh nắng rực rỡ của buổi sáng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một cô gái nổi bật giữa sân trường. Lý Vân Huyên bước vào với dáng vẻ hoàn toàn mới, khiến không khí xung quanh trở nên sôi động hơn.
Mái tóc mullet ngắn gọn ôm lấy gương mặt thanh tú, phần mái tỉa nhẹ nhàng rủ xuống phía trước tạo nét phóng khoáng. Cô mặc một chiếc áo phông oversize màu trắng kết hợp cùng quần ngắn đến đầu gối, tạo nên một hình ảnh vừa cá tính vừa quyến rũ. Đôi giày thể thao trắng sạch bóng điểm xuyết những đường sọc khiến mỗi bước chân của cô như phát sáng giữa đám đông.
Cô đeo tai nghe không dây, hai tay nhét vào túi quần, ánh mắt nửa lơ đãng, nửa sắc sảo như đang muốn thách thức cả thế giới. Kẹo mυ'ŧ trong miệng được cô xoay nhẹ, phát ra tiếng “lách cách” khi viên kẹo va vào răng. Hình ảnh này đối lập hoàn toàn với dáng vẻ dịu dàng, nữ tính mà mọi người quen thuộc.
Ở phía xa, Lưu Tuệ Nhi há hốc mồm khi nhìn thấy bạn thân mình. Cô ấy lập tức lao tới, giơ tay vỗ mạnh lên vai Lý Vân Huyên:
"Cậu thay đầu luôn đấy à?”
Lý Vân Huyên hơi nghiêng đầu nhìn Lưu Tuệ Nhi, gỡ một bên tai nghe xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhưng trong đó ánh lên chút trêu đùa:
"Cậu nói gì thế?”
"Sao lại cắt tóc ngắn như này?” Lưu Tuệ Nhi giả vờ nghiêm trọng, tay khua khua trước mặt: “Trông chẳng ra sao!”
Lý Vân Huyên bật cười, nụ cười nghiêng nghiêng đầy kiêu ngạo. Cô đưa tay chạm nhẹ vào phần tóc mái, khẽ nhướng mày:
"Không hợp à?”
Tuệ Nhi nhìn bạn mình từ trên xuống dưới, đôi mắt sáng rực:
"Đùa thôi, trông cực kỳ cá tính luôn! Đến tớ con gái mà còn thích.”
Lý Vân Huyên nhún vai, ánh mắt không chút bận tâm.
“Thích thì giữ lấy đi.”
Hoàng Lập Đông từ đâu xuất hiện, dáng người cao lớn nổi bật giữa dòng người tấp nập.
Ánh mắt Hoàng Lập Đông lướt từ trên xuống dưới, một chút bối rối thoáng qua khuôn mặt. Anh mở miệng, giọng nói pha chút kinh ngạc:
“Cậu là…”
Lý Vân Huyên hơi nghiêng đầu, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng đầy thách thức:
“Nói thử xem.”
Anh nhíu mày như đang cố xác nhận lại lần nữa, rồi bật ra một câu gần như là cảm thán:
“Trời ạ, Lý Vân Huyên.”
Ngữ điệu anh đầy ngỡ ngàng, khiến cô không khỏi bật cười.
“Thế nào? Có phải thấy tớ đẹp trai không?”
Hoàng Lập Đông lắc đầu, vừa muốn phản bác vừa không biết phải nói gì. Nhưng thời gian chẳng cho anh cơ hội để đáp lại, anh liếc nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng đổi chủ đề:
“Cậu đi theo tớ ra chỗ lấy số báo danh đi, lát nữa chạy rồi.”
Vẻ mặt cô hờ hững như không, gật đầu:
“Ừm.”
Hai người cùng sải bước về phía khu vực chuẩn bị, bóng dáng họ nổi bật trên con đường trải đầy sắc màu của cờ và bóng bay.
Không ai để ý, khoảnh khắc này, một điều gì đó đã khẽ chuyển động trong ánh mắt Hoàng Lập Đông khi anh nhìn cô từ phía sau.
Từ xa, Cố Thanh Phong đứng dựa vào một thân cây lớn, ánh mắt vô thức dõi theo bóng dáng hai người đang sánh bước. Anh vốn chẳng có ý định quan tâm, nhưng ánh mắt của Hoàng Lập Đông khi nhìn Lý Vân Huyên lại khiến anh phải dừng lại đôi chút.
Ánh nhìn ấy không đơn thuần là sự bất ngờ hay ngỡ ngàng mà như chứa đựng một thứ cảm xúc khó gọi tên.
Cố Thanh Phong nhíu mày, đôi môi mím lại, trong miệng khẽ buông ra một tiếng “chậc” đầy khó chịu.
“Đúng là rảnh rỗi." Anh lẩm bẩm, ánh mắt tối lại trong thoáng chốc.
Dù chẳng rõ mình đang để tâm điều gì, anh vẫn đứng đó thêm một lúc, ánh mắt dừng lại nơi bóng dáng mạnh mẽ và xa lạ của Lý Vân Huyên. Mái tóc ngắn ấy, phong thái ấy khiến cô như hoàn toàn thoát khỏi hình ảnh quen thuộc trong ký ức của anh.
Một làn gió nhẹ thổi qua, Cố Thanh Phong thu ánh mắt lại, quay người đi, trong lòng vẫn vương vấn cảm giác khó chịu không rõ nguyên do.