Nếu quốc sự bận rộn, Vĩnh Xương Đế có thể hạ lệnh hoãn thời gian tuyển tú, nhưng các tú nữ thì không có quyền lựa chọn. Phương mụ mụ cũng đã sớm nhận được khẩu dụ từ Hoàng hậu nương nương, lệnh cho bà vào giờ Tỵ chính đưa các tú nữ đến Vạn Xuân Các trong Ngự hoa viên.
Từ lúc trời sáng đến giờ Tỵ chính, kéo dài tròn hai canh giờ, trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ duy nhất của các tú nữ chính là ăn diện lộng lẫy.
Từ ngày tiến cung, những tú nữ được lưu lại đều chỉ có thể mặc y phục và trang sức do cung đình phát xuống. Dù màu sắc và kiểu dáng có chút khác biệt, nhưng tổng thể lại không phân cao thấp, mục đích là để các nàng tập trung vào việc học quy củ lễ nghi, bớt đi chuyện so bì tính toán.
Khi còn bị giam trong Trữ Tú Các, y phục do cung đình phát xuống khá giản dị, chỉ tốt hơn một chút so với cung nữ bình thường. Hôm nay, cuối cùng cũng đến lúc các tú nữ xuất hiện trước mặt các quý nhân, Phương mụ mụ nhất định phải trang điểm cho từng người thật xinh đẹp, đảm bảo mỗi tú nữ đều có thể bộc lộ dáng vẻ mỹ lệ nhất của mình.
Thực ra, chuyện các tú nữ có thể bay lên cành cao hay không không liên quan nhiều đến Phương mụ mụ, nhưng nếu dung nhan của các nàng quá kém, khiến các quý nhân chướng mắt, vậy thì tội lỗi sẽ đổ lên đầu bà.
Khi năm mươi tú nữ dùng xong bữa sáng đơn giản, đứng ngay ngắn giữa tiểu viện, Phương mụ mụ xuất hiện đúng giờ.
Ánh mắt các tú nữ đều tập trung vào phía sau bà, nơi đặt một chiếc án dài, trên án là từng bộ y phục rực rỡ sắc màu.
Phương mụ mụ một lần nữa nhấn mạnh quy củ khi diện thánh, rồi chỉ vào chiếc án, nói: “Đây là y phục mà nương nương đặc biệt sai Thượng Y Phòng chuẩn bị cho các ngươi. Ta cũng đã dựa vào dung mạo và dáng người của các ngươi để phân chia, đảm bảo mỗi người đều có bộ trang phục phù hợp nhất. Tiếp theo, ta sẽ lần lượt phát xuống, nhận được y phục thì lập tức về phòng thay đổi. Khi người cuối cùng vào phòng, ta sẽ châm một nén hương, hương tàn thì xuất phát. Ai chậm trễ sẽ bị luận tội bất kính, kẻ nào cố ý hoặc vô ý khiến người khác trễ giờ cũng đồng tội.”
Lòng các tú nữ chợt siết lại, lập tức âm thầm quyết định sau đó nhất định phải giữ khoảng cách với người khác.
Phương mụ mụ bắt đầu phát y phục.
Năm mươi tú nữ chia thành mười hàng, mỗi hàng năm người, tự động xếp thứ tự theo thời gian đến trước sau.
Diêu Hoàng dậy muộn, ăn sáng cũng chậm, Trần Doanh nhất định phải đợi nàng, thế là hai người cùng đứng ở hàng cuối cùng.
Nhận y phục càng sớm thì càng có nhiều thời gian trang điểm. Nhìn các tú nữ ở hàng đầu đã vào phòng, Trần Doanh không khỏi lo lắng.
Nàng siết chặt tay, quay đầu nhìn Diêu Hoàng.
Diêu Hoàng mỉm cười với nàng, ghé tai khẽ nói: “Đừng lo, còn những hai khắc mà.”
Tóc đã chải xong, cài một cây trâm ngọc giống hệt mọi người, chỉ cần thay y phục, nửa khắc cũng đủ rồi.
Trần Doanh là bị ảnh hưởng bởi sự nôn nóng của các tú nữ phía trước nên mới sốt ruột theo. Giờ đây, khi đối diện với nụ cười rạng rỡ của Diêu Hoàng, nàng dần thả lỏng.
Động tác của Phương mụ mụ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt năm người của Diêu Hoàng.
Trần Doanh nhận được một bộ áo hồng váy trắng, Diêu Hoàng nhìn bộ thượng y vàng nhạt và trường váy đỏ tươi trong tay, không nhịn được ngẩng đầu lên.
Phương mụ mụ, vốn dĩ luôn nghiêm nghị, vậy mà lại mỉm cười với nàng: “Mau đi thay đi.”
Diêu Hoàng rõ ràng cảm nhận được sự ưu ái này, trong lòng thoáng sửng sốt.
Chẳng lẽ có vị vương gia nào đó, thậm chí là Vĩnh Xương Đế, thích kiểu người như nàng, Phương mụ mụ trong lòng biết rõ nên mới đặc biệt coi trọng, tin chắc rằng nàng sẽ trúng tuyển?