Bạn Trai Tôi Cứ Là Lạ Thế Nào

Chương 38: Nhận rõ mặt người

“Haizz, giờ đây sinh viên đại học ở khắp nơi, cử nhân thì nhiều như chó. Giống như bọn mình, thi đại học thất bại mà cũng không muốn lãng phí thời gian học lại, đi xin việc thật sự là bị kỳ thị đủ đường...” Lưu Tiểu Mẫn tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Đúng thế, mấy chỗ tuyển dụng thật ngu ngốc, nghe nói bọn mình tốt nghiệp cao đẳng thì thậm chí không cho cơ hội phỏng vấn. Ai dám nói mấy tên mọt sách cử nhân kia giỏi hơn bọn mình chứ?” Một vài cô gái nghe lời của Lưu Tiểu Mẫn thì tức giận ra mặt.

“...” Mặc Mạt không đưa ra bình luận. Cô không cho rằng học đại học thì giỏi hơn học cao đẳng, nhưng cũng không đồng ý với mấy cô gái này. Mấy chuyện này vốn phải nhìn vào từng người, không thể đánh đồng tất cả, việc phiến diện như vậy không công bằng với bất kỳ bên nào. Chỉ là, thấy mấy cô gái trước mặt rõ ràng đang bốc hỏa, cô đâu phải kẻ ngốc, không muốn lãng phí thời gian và sức lực để tranh cãi về một vấn đề vốn dĩ không có “đáp án đúng”.

Đợi đến khi mấy cô gái tức giận xong, Lưu Tiểu Mẫn, người từ đầu vẫn tỏ ra lý trí nhưng bất đắc dĩ, mới chậm rãi mở miệng: “Bị phủ định hoàn toàn chỉ vì bằng cấp, cảm giác này thật không dễ chịu, giống như Mặc Mạt, cậu là một người xuất sắc nên chắc sẽ không hiểu được.”

“Vậy, cậu tới hỏi xem nhà tớ có tuyển người không à?” Thấy cô nàng chỉ nói một câu nhẹ nhàng đã khiến mình vô cớ bị kéo vào, Mặc Mạt cảm thấy oan ức, liền đáp trả không mặn không nhạt.

“Ừ, cũng có thể nói vậy.” Lưu Tiểu Mẫn có lẽ không ngờ rằng, vài năm không gặp, cô bé trước đây chỉ cần được cô ta nói vài câu cũng đã mừng quýnh lên, giờ lại có thể nói ra lời sắc bén như thế, bị nghẹn một lúc mới hơi lúng túng trả lời. Thực ra, cô ta chưa từng nghĩ qua việc phòng khám có tuyển người hay không, mà chỉ định trực tiếp vào làm.

“Mẹ chồng chưa từng nói gì về chuyện này. Tớ có thể tranh thủ hỏi giúp cậu.” Sợ nói thẳng rằng phòng khám không tuyển sẽ làm cô khó xử, Mặc Mạt kiếm một cái cớ để dịu lại tình hình. “Đúng rồi, cậu có lấy được chứng chỉ điều dưỡng chưa?”

Khuôn mặt Lưu Tiểu Mẫn cứng lại, nếu đã có chứng chỉ điều dưỡng thì cô đâu phải cúi mình cầu xin thế này?

Nhìn biểu cảm của cô ta, Mặc Mạt không cần đoán cũng biết đáp án. Lập tức, ấn tượng của cô về Lưu Tiểu Mẫn xấu đi khá nhiều. Học một chuyên ngành mà ngay cả chứng chỉ hành nghề cơ bản cũng không lấy được, lại lấy lý do kỳ thị bằng cấp để làm lá chắn, thực sự là không thể chấp nhận nổi. “Tớ không học ngành điều dưỡng, nhưng nghe mẹ chồng nói nhiều nên cũng hiểu sơ sơ. Cái chứng chỉ điều dưỡng này cũng giống như bằng lái xe vậy, kỹ thuật cậu giỏi đến đâu mà không có bằng, ai dám để cậu lái xe ra đường chứ? Cậu nói đúng không?”

“Không thể nói như thế được, thi cử toàn là học thuộc lòng, thi đậu cũng không có nghĩa là trình độ cao!” Chưa đợi Lưu Tiểu Mẫn mở miệng, Mạc Đình Đình đã bật dậy, giọng nói cao hẳn lên.

“Tớ đâu nói rằng thi đậu nghĩa là trình độ cao, cái chứng chỉ đó chỉ là một sự công nhận về trình độ chuyên môn trong ngành mà thôi. Cậu cảm thấy kỹ thuật của mình tốt, nhưng bệnh nhân thì không biết điều đó. Chuyện liên quan đến tính mạng của bản thân, ai dám để một y tá không có chứng chỉ cầm kim tiêm chích vào người con mình? Với lại, phòng khám của mẹ chồng tuy là tự kinh doanh, nhưng bên trên vẫn có các phòng ban quản lý. Lỡ bị kiểm tra thì mọi người đều gặp rắc rối.”

Có lẽ cảm thấy mất mặt khi bị dạy dỗ ngay trước mặt, Lưu Tiểu Mẫn nhanh chóng dẫn mấy cô bạn của mình rời đi. Mặc Mạt cũng cảm thấy ở cùng họ thật mệt mỏi, trong lòng âm thầm thở phào, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nhiệt tình lễ phép, làm bộ như không muốn họ đi, còn đích thân tiễn ra cửa.

“Haizz!” Quay lại phòng, Mặc Mạt leo lên giường, yếu ớt tựa đầu vào vai bạn thân, thở dài. Hồi còn trẻ trâu, cô từng vô số lần tưởng tượng rằng, khi trưởng thành và "vinh quang trở về quê nhà", cô nhất định sẽ khiến những người từng cô lập mình phải hối hận! Nhưng khi lớn lên, cô mới phát hiện ra mình từng ngây thơ và buồn cười đến mức nào. Giờ đây, mình chưa đạt đến mức "vinh quang trở về", nhưng người cần nhờ vả mình lại tự tìm đến. Tuy nhiên, khác hẳn với cảm giác "sảng khoái" mà cô từng mơ tưởng, sau khi khéo léo từ chối người ta, cô chỉ thấy nhạt nhẽo, thậm chí có chút mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần.

“Khó chịu trong lòng à?” Hà Huệ bật cười, xoa đầu bạn thân. Cô nàng này, bình thường thì vui vẻ hoạt bát, khi cãi nhau miệng lưỡi cũng sắc bén, nhưng cô biết bạn mình thực ra là một người mềm lòng và dễ bị thuyết phục. May mà có Sử Dịch Thần tinh ranh bảo vệ, nếu không đừng nói đến bố mẹ Mặc, ngay cả cô cũng không yên tâm.

“Không phải, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng.” Mặc Mạt dụi vào mái tóc mềm mại của bạn, thở dài: “Cảm xúc thật là thứ khó đoán. Rõ ràng tớ chẳng làm gì sai, tại sao tâm trạng lại đột nhiên tệ thế này? Tết nhất mà, thật xui xẻo!”

“Vậy thì nói vài chuyện khiến cậu vui đi.” Hà Huệ bất lực cười. Cô ngốc, không phải cảm xúc khó đoán, chỉ là lòng cậu quá mềm thôi.

“Chuyện khiến tớ vui?” Mặc Mạt đảo mắt, khóe miệng nhếch lên, lập tức hỏi: “Nói cho tớ biết cảm nghĩ thật của cậu về Nghiêm Bân đi, tâm trạng tớ sẽ tốt lên ngay.”

“...” Hà Huệ nghe vậy ngẩn người. Nhưng về chủ đề này, cô thực ra chẳng né tránh. Chỉ là do Mặc Mạt tự suy diễn lung tung, không dám hỏi nên cô cũng không chủ động nhắc đến. Nay bạn đã hỏi, cô cũng nhân cơ hội nói rõ, đỡ để bạn mình bận tâm. “Nói thật nhé, với tư cách bạn bè, tớ thấy anh ấy rất tốt. Với tư cách người theo đuổi, tớ cũng thấy anh ấy rất xuất sắc. Chỉ là, tớ bây giờ không có ý định yêu đương. Tớ đã nói rõ với anh ấy rồi, đợi tớ tốt nghiệp, công việc ổn định, nếu lúc đó anh ấy còn độc thân, vẫn thích tớ, tớ sẽ ở bên anh ấy.”

Thấy bạn mình không hề có chút thẹn thùng nào của con gái khi nhắc đến người mình thích, mà lại thẳng thắn, lý trí đến kinh ngạc, Mặc Mạt không khỏi cảm thấy xót xa. Cô biết, mỗi người có cách nhìn khác nhau về tình yêu. Không phải cô gái nào cũng giống cô, đầy mơ mộng và tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu. Người lý trí như bạn cô chưa chắc không hạnh phúc, miễn là bạn thích, không ai có quyền phán xét từ góc độ đạo đức.

Nhưng, cô vẫn cảm thấy buồn. Bạn cô xinh đẹp, xuất sắc và còn rất trẻ. Lẽ ra cô ấy phải sống vô tư như những cô gái xinh đẹp khác, tận hưởng sự theo đuổi của người khác phái. Nhưng vì phải gánh chịu hậu quả từ cha mẹ vô trách nhiệm và gia đình bố mẹ nuôi đầy tư lợi, khi chưa tốt nghiệp, bạn cô đã phải sớm cảm nhận áp lực xã hội và sự khó khăn của cuộc sống. Trong khi những cô gái khác thoải mái tận hưởng sự yêu chiều của bạn trai, cô ấy lại sớm khép kín trái tim mình, chọn cách sống an toàn nhất, tránh để bản thân bị tổn thương.