Sáng hôm sau, cả hai vội vã chuẩn bị đến lớp sau một đêm thức khuya. Mặc dù ngủ muộn, nhưng tinh thần của Mặc Mạt và Hà Huệ đều khá tốt, có lẽ nhờ bữa sáng đơn giản nhưng đầy đủ với cháo trắng, trứng vịt muối và thịt kho.
Hai cô gái nhanh chóng khoác balo và xuống tầng chuẩn bị đến lớp. Trên đường ra cổng, họ bất ngờ thấy một chàng trai quen thuộc đang đợi sẵn trên xe đạp. Đó chính là Nghiêm Bân, bạn thân của Sử Dịch Thần. Anh chàng cười tươi, chào hai người:
"Chào buổi sáng, em dâu! Chào buổi sáng, Hà Huệ!"
Mặc Mạt nhận ra Nghiêm Bân ngay lập tức. Anh là bạn học cùng trường với Sử Dịch Thần, từng đến nhà cô vào đầu kỳ học mới để ăn cơm. Thấy anh, cô hơi bất ngờ:
"Nghiêm Bân? Sử Dịch Thần đi công tác rồi mà?"
"Anh biết chứ. Tối qua bọn anh vừa nói chuyện điện thoại. Hôm nay anh đến là để đón Hà Huệ. Chỗ này của cô ấy không tiện bắt xe bus để tới trường."
Mặc Mạt ngẩn người, chưa kịp phản ứng gì, Hà Huệ đã nhanh chóng thúc giục:
"Mạt Mạt, cậu mau đi xếp hàng đợi xe đi. Đừng để trễ giờ học."
Mặc Mạt theo phản xạ chạy vội về phía bến xe, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc. "Tại sao Nghiêm Bân lại đón Hà Huệ? Hai người quen nhau từ khi nào? Có gì đó mình chưa rõ?" Cô tự nhủ sẽ hỏi cho ra nhẽ khi về nhà.
Trong lớp học, mặc dù cố tập trung nghe giảng, Mặc Mạt không thể ngừng nghĩ về cảnh tượng sáng nay. "Hà Huệ không bao giờ để ý đến mấy người theo đuổi, vậy mà lại để Nghiêm Bân đón. Quan hệ của họ là gì nhỉ? Liệu có phải là..." Ý nghĩ chưa kịp hình thành rõ ràng đã bị giáo viên gọi tên khiến cô giật mình.
Sau khi kết thúc buổi học, Mặc Mạt nhanh chóng trở về phòng trọ. Hà Huệ đã ở đó, bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy bạn thân, Mặc Mạt liền hỏi thẳng:
"Hà Huệ, sáng nay là sao? Cậu với Nghiêm Bân... có gì đó mà tớ không biết đúng không?"
Hà Huệ mỉm cười, không phủ nhận, cũng không giải thích ngay. Thấy vậy, Mặc Mạt càng thêm tò mò.
"Được rồi, nói cho cậu biết cũng không sao. Anh ấy... giúp tớ giải quyết một số chuyện gần đây." Hà Huệ nói, giọng điềm tĩnh như thường lệ.
"Chuyện gì? Có phải tên sáng hôm qua gọi điện làm phiền cậu không?"
"Ừm, gần như vậy." Hà Huệ không nói rõ chi tiết, nhưng ánh mắt cô lấp lánh vẻ biết ơn. "Anh ấy là người có thể tin tưởng. Dù thế nào, tớ cũng không muốn cậu lo lắng."
Mặc Mạt nhìn bạn mình một hồi, cảm thấy Hà Huệ không muốn tiết lộ quá nhiều. Cô không tiếp tục ép hỏi, chỉ gật đầu:
"Được rồi, nếu cậu tin tưởng anh ấy, tớ cũng sẽ tin. Nhưng nếu có gì khó khăn, nhất định phải nói với tớ nhé!"
Hà Huệ cười, ánh mắt dịu dàng. "Tớ biết mà. Cảm ơn cậu, Mạt Mạt."
Dù Hà Huệ nói nhẹ nhàng, nhưng Mặc Mạt có cảm giác rằng giữa bạn mình và Nghiêm Bân đã bắt đầu có điều gì đó đặc biệt. Liệu đây có phải là khởi đầu của một mối quan hệ mới? Hay chỉ đơn thuần là sự giúp đỡ giữa hai người bạn?
Mặc Mạt quyết định không vội phán đoán, chỉ thầm hy vọng nếu có gì đó xảy ra, Hà Huệ sẽ thực sự hạnh phúc.