Mặc Mạt vừa nghe đã thấy không vui, “Nhà mình còn nhiều phòng trống, sao lại chọn đúng phòng sách của con!” Người ta còn chưa chính thức “bước vào cửa”, mà đã muốn chiếm chỗ của con gái cưng, có cần đối xử bất công thế không!
“Những phòng khác đều chưa sửa sang gì, ngay cả đường điện cũng không có, làm sao mà ở được?” Mẹ cô trách yêu, liếc nhìn con gái một cái. “Bình thường không thấy con ích kỷ thế này, sao giờ lại không biết thương người vậy?”
“Nhưng anh ấy có phải ở lâu đâu!” Mặc Mạt vẫn không phục, tỏ vẻ không hài lòng.
“Sao lại không ở lâu? Dịch Thần nói với bố mẹ rồi, sau này cuối tuần nào rảnh, cậu ấy sẽ qua ở hai đêm. Trường học cũng gần, đi tàu cao tốc mất một hai tiếng là tới. Con xem, người ta chu đáo biết bao!”
“Đó là vì tàu cao tốc mới vừa khai trương mà!” Mặc Mạt cảm thấy oan ức vô cùng. Trước đây, mặc dù về lý thuyết nhà cô thuộc thành phố Kinh Đô, nhưng vị trí lại quá hẻo lánh, đường sá không tốt, phải đổi xe tới bốn, năm lần mới về đến nhà. Đã thế còn gặp cảnh kẹt xe, đường xá gập ghềnh, đi từ sáng sớm mà về tới nhà cũng đã tối mịt, khiến người ta muốn nôn ra cả nội tạng. Chính bố mẹ thương cô nên không cho về, giờ thì lại quay sang trách cô không biết quan tâm!
“Không sao đâu cô ạ, cháu ngủ ở đâu cũng được mà.” Sử Dịch Thần, đang lắng nghe từ xa, lập tức cười nói, định giải vây khi thấy bạn gái bắt đầu tỏ thái độ.
“Không cần đâu, nó chỉ đang làm mình làm mẩy thôi. Khi trước nó còn bắt chú con làm cho nó một cái phòng sách thật đàng hoàng, vậy mà mới được vài ngày đã than phiền lên tầng hai bất tiện, suốt mấy năm nay cũng chẳng thấy lên đó mấy lần. Những sách cần đọc nó đều để trong phòng riêng, còn phòng sách toàn để sách giáo khoa cũ, tài liệu cũ, à, còn không ít tiểu thuyết nữa.” Mẹ cô mỉm cười nhìn con gái, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Nếu con không ngại bị Dịch Thần chê cười, cứ để nguyên những cuốn sách đó ở đó, dù gì cũng không chiếm nhiều chỗ.”
Mặc Mạt nghĩ tới những cuốn “Anh Chàng Đẹp Trai Ấy”, “Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Tài Bá Đạo”, mặt lập tức đỏ bừng. Không kịp cãi lại mẹ vì sự thiên vị rõ ràng này, cô giận dữ ném quả đào đang ăn dở ra xa, thấy chú cún nhà mình nhảy lên đớp trúng ngay, rồi nhanh như chớp chạy thẳng lên lầu để thu dọn “quá khứ đen tối” của mình.
Trời ơi! Thời kỳ trẻ trâu của cô sao lại có thể mặt dày đến mức mua những cuốn tiểu thuyết có “khẩu vị đặc biệt” như thế mà chẳng buồn giấu đi? Cứ để nguyên trong phòng sách như thế, thật không dám nghĩ đến cảm giác của bố mẹ lần đầu phát hiện chúng!
Vì mẹ cô thích sạch sẽ, ngay cả kho chứa đồ cũng được sắp xếp gọn gàng, huống chi là những phòng khác. Dù phòng sách rất ít khi được sử dụng, nhưng vẫn luôn sạch sẽ, ngăn nắp. Ngay cả tấm kính của kệ sách do bố cô tự đóng cũng không có lấy một hạt bụi.
Nhìn chỗ đặt bàn học trước đây giờ đã có một chiếc giường lớn màu đỏ chạm trổ cầu kỳ, kèm theo đó là chiếc tủ quần áo bằng gỗ đỏ kiểu cổ - một trong những món hồi môn được bố cô cất giữ cẩn thận trong kho giờ lại nằm sừng sững cuối giường, Mặc Mạt cảm thấy vô cùng ấm ức. Trước đây, khi cô đòi để quần áo cũ vào chiếc tủ này, bố cô còn không cho, giờ lại hào phóng giao thẳng cho Sử Dịch Thần!
Cô nhìn sang cửa sổ, ô kìa, rèm cửa mới tinh với họa tiết hoa nhí! Rõ ràng, trong mắt bố mẹ, anh ta mới là con ruột chứ không phải cô!
“Mạt Mạt…”
“Aaaa! Sao anh lên đây?” Mặc Mạt lập tức chắn trước kệ sách, quyết không để anh nhìn thấy những tựa sách đầy xấu hổ kia.
“Mặt trời sắp lặn rồi, anh lên thu chăn, tiện dọn hành lý luôn.” Sử Dịch Thần nhìn cô bạn gái nhỏ như thể đang đối mặt với kẻ thù, mỉm cười đầy thích thú. Chuyện anh đã tranh thủ lúc cô ngủ để “thưởng thức” hết bộ sưu tập sách của cô, tốt nhất là đừng để lộ ra thì hơn.