Bạn Trai Tôi Cứ Là Lạ Thế Nào

Chương 4-2: Giúp em nhìn người

Đầu dây bên kia không trả lời mà trực tiếp cúp máy.

Nghe tiếng "tít" báo hiệu cuộc gọi kết thúc, Mặc Mạt không kìm được nữa, nước mắt liền trào ra, rơi lã chã từng giọt lớn. Trong cơn giận dữ, cô khóc nấc lên rồi ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất, làm chú cún con sợ hãi, suýt nữa cụp đuôi bỏ chạy.

“Sao thế? Chuyện gì vậy?”

Nghe tiếng đồ vật rơi, bố Mặc tưởng rằng anh và con gái đã cãi nhau, nên vội cầm dao thái rau lao nhanh vào phòng như một cơn gió.

“Bố ơi...” Chưa đợi Sử Dịch Thần, lúc này đang tái mét vì sợ hãi, kịp giải thích, Mặc Mạt đã như một con thú nhỏ bị hoảng sợ, lao vào lòng bố, vừa nức nở khóc to, vừa kể lể trong những tiếng thút thít đứt đoạn.

Hiểu con gái không ai bằng bố. Từ những câu nói lộn xộn, ngắt quãng của con, ông nhanh chóng xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc. Nhưng sự thật này không khiến ông cảm thấy áy náy với anh vì đã hiểu lầm, mà ngược lại, ông càng thêm khó chịu với chàng trai này. Được hẹn hò với con gái bảo bối của ông đã là phúc đức tu tám đời của anh, vậy mà lại dám khiến cô chịu uất ức! Vừa yêu con gái ông vừa tơ tưởng đến người khác, đúng là không thể tha thứ!

Ngay lúc này, anh dường như cảm nhận được ánh mắt đầy thù hằn của ông bố, liền lập tức hiểu được suy nghĩ của ông. Anh chỉ biết cười khổ.

Trời đất chứng giám, anh chỉ muốn bày một chút "chiêu trò" để giúp bạn gái rèn luyện khả năng nhìn người mà thôi. Ai ngờ mọi rắc rối lại đổ hết lên đầu anh thế này! Xem ra bố vợ tương lai cũng rất giỏi kiếm cớ để giận lây sang anh.

May mắn thay, mẹ Mặc nhanh chóng xuất hiện để giải nguy. Bà an ủi con gái mấy câu, rồi kéo ông chồng đang tìm cớ làm khó người ta trở lại bếp. Lúc này anh mới cảm thấy mình thoát khỏi ánh mắt như muốn "bắn chết" của bố vợ tương lai.

Tuy nhiên, anh không phải người thiếu kinh nghiệm, rất rõ ràng rằng một khi đã bị gắn mác “lăng nhăng”, việc rửa sạch vết nhơ này sẽ rất khó khăn. Anh vội vàng theo bố Mặc vào bếp, nhẫn nại giải thích:

“Chú à, cháu thực sự chưa từng liên lạc riêng với bạn bè của Mạt Mạt. Lần này vì không liên lạc được với cô ấy, cháu mới phải nhờ bạn của bạn mình dò hỏi, lấy được số của bạn cùng phòng cô ấy để nhờ chuyển lời. Cháu chỉ muốn cô ấy bỏ chặn số của cháu để hai đứa có thể nói chuyện rõ ràng...”

“Ồ.”

Anh cứng đờ cả người. Anh đã nói nhiều như vậy, mà bố vợ tương lai chỉ đáp lại một chữ “ồ”. Thật sự là quá đáng! Dù gì ông cũng nên tỏ thái độ một chút, để anh biết ông tin hay không chứ?

Dù trong lòng anh có bao nhiêu bất mãn, nhưng bản năng tôn trọng người lớn, đặc biệt là bố vợ tương lai, khiến anh không dám lộ ra chút gì trên mặt. Anh ngoan ngoãn đi theo ông vào bếp, giúp xới cơm, bưng thức ăn, trông còn lễ phép hơn cả con trai ruột.

Khi các món ăn thơm phức được dọn lên bàn, Mặc Mạt sau cơn khóc dữ dội cũng đã bình tĩnh lại. Tuy nhiên, bị bạn thân phản bội khiến cô tổn thương sâu sắc, cả người mệt mỏi, đôi mắt sưng đỏ, ăn cơm cũng không ngon miệng. Cô chỉ ăn nửa cái bánh bao và vài miếng thức ăn, rồi đặt đũa xuống, trông thật đáng thương.

“Ngoan nào, ăn hết bát cháo đi con. Người sai là người ta, đâu đáng để con phải buồn thế này.” Bố cô nhẹ giọng an ủi.

“Mạt Mạt, nghe lời mẹ đi, đây là mẻ ngô cuối cùng của nhà mình trong năm nay. Muốn ăn lại thì phải đợi đến mùa hè năm sau, đừng để lãng phí.” Mẹ cô cũng lên tiếng động viên.

Không muốn bố mẹ lo lắng, Mặc Mạt cố gắng uống hết bát cháo ngô, dù chẳng thấy ngon miệng chút nào, rồi xin phép về phòng nghỉ ngơi. Còn bạn trai ư? Hừ, cứ để anh tự lo đi! Tên phiền phức này, hết lần này đến lần khác gây rắc rối, làm hỏng kỳ nghỉ hè mà cô mong chờ nhất, lại còn khiến cô phải khóc trước mặt bố mẹ. Đúng là không thể tha thứ!