Bạn Trai Tôi Cứ Là Lạ Thế Nào

Chương 3-2: Oan uổng

Do mẹ Mặc sức khỏe yếu, từ nhỏ Mặc Mạt hầu như do bố chăm sóc. Là một ông bố mới làm cha, lại thiếu kinh nghiệm nuôi dạy con cái, nhiều lúc ông cũng không kiểm soát được mức độ. Nếu không có mẹ Mặc bên cạnh trông chừng, có lẽ Mặc Mạt đã bị bố "đào tạo" thành một cô nàng tomboy rồi. Từ nhỏ, Mặc Mạt đã được bố mẹ dạy rằng là con gái phải biết tự lập, mạnh mẽ và yêu thương bản thân. Trong suốt hơn một năm yêu nhau với Sử Dịch Thần, cô chưa từng tiêu xài tiền của anh một cách vô lý. Nếu anh mời cô một bữa ăn, cô nhất định sẽ tìm cơ hội mời lại.

Hiện giờ, việc khuyên mẹ nhận quà từ Sử Dịch Thần cũng là tình thế bất đắc dĩ. Gia đình cô tuy thuộc dạng khá giả, nhưng để bỏ ra hàng trăm triệu mua các loại dược liệu quý thì vẫn khó khăn. Vài triệu hay vài chục triệu thì bố cô không bao giờ ngần ngại nếu đó là vì sức khỏe của mẹ. Nhưng vấn đề là, thời buổi này muốn mua được hàng thật chẳng hề dễ. Họ lại không quen biết ai am hiểu về thuốc, khiến bố cô đã nhiều lần bị lừa khi tìm mua dược liệu để chăm sóc sức khỏe cho mẹ. Có lần, mẹ cô suýt bị sốc thuốc sau khi uống rượu ngâm từ "nhân sâm thượng hạng" mà bố cô bỏ số tiền lớn ra mua. Kể từ đó, ông không dám mua thuốc bừa bãi nữa. Mặc Mạt căm hận những kẻ bán thuốc giả, đến mức khi còn trẻ từng mua sách nghiên cứu về dược liệu, quyết tâm trở thành một "chuyên gia phân biệt thuốc". Nhưng tiếc rằng cô không có khiếu, dù thuộc làu các đặc điểm thuốc, khi tận mắt nhìn lại chẳng phân biệt được, khiến cô bực tức đến mức khóc nhiều lần.

Nhân sâm mà Sử Dịch Thần liều mạng tự tay đào chắc chắn không phải hàng giả, đúng không? Vì sức khỏe của mẹ, cô sẵn sàng nợ anh một lần!

“Thứ dược liệu quý giá như thế này, chúng tôi sao có thể nhận không được. Chú sẽ trả cháu theo giá thị trường…” Bố cô, dù vì sức khỏe của vợ mà phải nhượng bộ, cũng không chấp nhận việc lấy không đồ của người khác. Ông không vượt qua được cảm giác khó chịu trong lòng, nên đành đưa ra phương án dung hòa: dùng tiền để mua.

“Chú đừng nói thế ạ. Cháu không phải người ngoài, nhắc đến tiền bạc chỉ tổ làm tổn thương tình cảm.”

Bố Mặc rất muốn gào lên: “Cậu mà không phải người ngoài thì là gì?” Nhưng dù gì cũng đang cầm đồ của người ta, ông không có lý do để nổi giận, chỉ biết há miệng, cuối cùng cứng đờ mà cười gượng một tiếng, chẳng biết phải nói gì. Ông đã nhìn thấu cậu trai này, trông có vẻ tử tế nhưng chắc chắn trong lòng đầy toan tính. Nhìn cái cảnh này mà xem, không chỉ con gái ông bị cậu ta xoay như chong chóng, ngay cả vợ ông cũng có vẻ đã đứng về phía cậu ta!

“Ấy chết, cơm vẫn đang nấu trên bếp, mải nói chuyện mà quên mất giờ ăn trưa rồi.” Mẹ Mặc vội kéo ông Mặc ra khỏi phòng, không quên quay đầu lại dặn con gái: “Mạt Mạt, con ngồi trò chuyện với Dịch Thần đi nhé. Để bố mẹ đi làm thêm vài món, nấu xong mẹ gọi hai đứa xuống ăn.”

Khi hai “bóng đèn siêu sáng” rời khỏi, Sử Dịch Thần lập tức bỏ đi vẻ lịch sự, nhút nhát trước đó, lướt nhanh tới bên cạnh Mặc Mạt, làm bộ oan ức kể tội:

“Anh vừa được đội cứu hộ tìm thấy và đưa vào bệnh viện, việc đầu tiên nghĩ đến là nhờ bác anh sạc điện thoại. Em không biết đâu, khi bật máy lên, nhìn thấy cả đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc của em, anh vừa sốt ruột vừa áy náy! Nhưng khi định gọi lại để báo bình an, em nhẫn tâm chặn anh luôn! Cả WeChat, QQ, em cũng xóa anh hết! Em có biết lúc đó anh lo lắng thế nào không? Nếu không phải cổ chân anh sưng to như cái bánh bao, không thể đi lại được, anh đã chạy đến nhà em từ cả tháng trước để đòi lại công bằng rồi!”