Bạn Trai Tôi Cứ Là Lạ Thế Nào

Chương 2-2: Tìm đến tận cửa

Vẫn là tiếng của bố Mặc làm Mặc Mạt bừng tỉnh khỏi trạng thái đơ người. Trong cơn bối rối, cô không kịp suy nghĩ nhiều, vội vã đưa tay muốn đẩy người trước mặt ra khỏi cửa.

“Mạt Mạt!” Nhưng tiếc rằng, bố cô đã đi tới gần. Nhìn thấy con gái thô lỗ xô đẩy khách, ông lập tức trầm mặt, giọng nói cũng nghiêm khắc hẳn lên.

“Cháu chào chú ạ, cháu là Sử Dịch Thần, bạn trai của Mạt Mạt.” Người khách bị đối xử thô lỗ lại chẳng hề tỏ ra giận dữ, mà còn mỉm cười chào hỏi bố Mặc. Sau đó, anh nhìn Mặc Mạt bằng ánh mắt đầy cưng chiều, nhẹ nhàng giải thích: “Chú đừng trách Mạt Mạt, là lỗi của cháu, cháu làm cô ấy giận...”

Người ta vừa mở miệng đã nói hết mọi chuyện, cả những điều có thể và không thể nói, khiến Mặc Mạt không biết phải làm sao. Nghĩ lại chuyện mình còn bịa chuyện để lừa bố trước đó, cô chỉ biết nhịn nhục, không dám đối chất với Sử Dịch Thần - người đã biến mất suốt gần hai tháng rồi đột ngột xuất hiện. Trước ánh mắt đầy lửa của bố, cô như chú chim cút rụt cổ, không dám hé răng.

“Vào nhà đi, có gì để lát nữa nói.” Nghe thấy cậu thanh niên tự xưng là bạn trai của con gái, bố Mặc ngay lập tức chẳng còn chút nhiệt tình hiếu khách nào. Tuy nhiên, đã là khách đến cửa, không thể để cậu ta đứng mãi ngoài sân được, kẻo hàng xóm nhìn thấy thì thật không hay. Cuối cùng, ông gượng gạo nhếch miệng mời người mà mình thấy không ưa chút nào vào nhà.

“Đây là ai vậy?” Mẹ Mặc, vì thấy chồng và con gái mãi chưa quay lại, cũng tò mò bước ra khỏi bếp. Nhìn thấy một chàng trai lạ mặt, tay xách nách mang đầy túi đồ bước vào, bà không khỏi ngạc nhiên quay sang hỏi chồng.

Nhưng chưa đợi bố Mặc kịp nghĩ cách trả lời, thì tên nhóc đáng ghét kia đã nhanh nhảu cười tươi đáp lại: “Cháu chào cô ạ, cháu là Sử Dịch Thần, bạn trai của Mạt Mạt. Lần đầu ra mắt, mong cô chỉ bảo ạ.”

“Hả? Sử Dịch Thần?” Sao nghe tên này quen thế nhỉ? Ồ, chẳng phải đây là cái tên mà con gái bà đặt cho chú cún nhà họ sao?

Từng là một cô gái trẻ trung mộng mơ, bà Mặc làm sao lại không hiểu tình hình lúc này? Nghĩ đến việc con gái đã giấu mình và chồng một cách kín kẽ, âm thầm yêu đương mà không nói nửa lời, bà không khỏi cảm thấy vừa tức giận, vừa chua xót. Bà liếc con gái một cái, ánh mắt ngầm bảo “Chờ đấy, lát nữa mẹ tính sổ với con,” rồi quay sang niềm nở mời cậu con rể tương lai lần đầu ra mắt vào phòng khách.

Không giống như ông Mặc vốn đã thấy ghét cậu thanh niên từ đầu, bà Mặc lại có ấn tượng tốt về anh chàng này. Anh không chỉ đẹp trai, khí chất tốt, mà lời nói cũng nhẹ nhàng, lễ phép. Thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, bà vội bật điều hòa trong phòng khách, bảo anh ngồi nghỉ ngơi cho mát.

“Cháu đúng là… Sao trước khi tới lại không gọi điện trước? Để chú lái xe ra đón cháu. Trời nóng thế này, chắc cháu mệt lắm rồi đúng không? Có khát nước không? Để cô đi rót nước cho cháu…”

Nhìn thấy mẹ mình cứ như chăm sóc báu vật, ân cần quan tâm tới Sử Dịch Thần, Mặc Mạt cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Nhân lúc bố mẹ không chú ý, cô lén lườm anh một cái thật sắc.

Chỉ tiếc, rõ ràng người này mặt dày đến vô đối. Phát hiện ánh mắt "sát khí" của cô, anh không những không sợ, mà còn cười ngây ngô nhìn cô, trông chẳng hề để tâm chút nào.