Điệu chuông điện thoại vang lên lặp đi lặp lại. Tôi đang ôm chai rượu vừa khóc vừa gào, miệng thì hát bài thất tình.
Tô Dao thấy vậy liền giúp tôi nghe máy, đưa điện thoại lại gần: “Thẩm Thẩm, chú nhỏ của cậu bảo cậu nghe điện thoại này.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia: “Lê Thẩm Thẩm...”
Nghe cả tên đầy đủ, tôi sợ đến giật mình, vội vàng cúp máy.
Tô Dao bên cạnh khuyên: “Thẩm Thẩm, mau về đi. Chú nhỏ của cậu có vẻ tức giận rồi.”
Tôi lắc lắc đầu, lè lưỡi đáp: “Sợ gì, người đang ở nước ngoài cơ mà, làm sao quản được mình.”
Lời vừa dứt, mấy người bạn xung quanh liền liếc mắt ra hiệu đầy hàm ý.
Sau lưng bỗng có cảm giác lạnh lẽo, tôi quay đầu lại thì chạm phải đôi mắt sâu thẳm.
Dưới ánh đèn nhạt, Tạ Thiệu Khiêm mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo xắn cao, để lộ cánh tay rắn chắc.
Trông như anh ấy vừa từ nước ngoài trở về.
Anh cau mày nói: “Lê Thẩm Thẩm, đây là kiểu tụ tập bạn bè mà em nói?”
Cơn say làm tôi nhận ra mọi chuyện không ổn, liền ngồi thụp xuống định trốn.
Nhưng vừa cúi người, tôi đã bị anh bế ngang lên từ phía sau.
Hành động quá bất ngờ khiến đôi chân trắng nõn của tôi vùng vẫy trong không trung. Nhưng chỉ hai giây sau, Tạ Thiệu Khiêm đã nghiêm khắc cảnh cáo: “Nếu còn làm loạn, đừng trách chú phạt em.”
Thật hung dữ.
Tôi trợn tròn mắt, nhìn anh chằm chằm.
Thấy tôi bị bế đi, Tô Dao vội kéo tay áo anh: “Chú nhỏ, đừng trách Thẩm Thẩm. Cậu ấy không cố ý đâu.”
“Rượu này độ không cao, chỉ là cậu ấy vừa uống đã say thôi.”
Tạ Thiệu Khiêm rút tay áo ra, vẻ mặt nghiêm nghị: “Các cô cũng về hết đi, nơi như thế này không thích hợp để ở lại.”
Tôi bị Tạ Thiệu Khiêm nhét vào trong xe.
Trên đường về, tôi bồn chồn không yên, luôn mở cửa sổ thò đầu ra ngoài.
Nếu không cho mở cửa sổ sẽ làm ầm ĩ lên.
Tạ Thiệu Khiêm không còn cách nào khác ngoài việc mở cửa sổ và ôm tôi vào trong lòng.
Tôi dựa vào ngực và chơi đùa hầu kết của anh.
Chạm vài cái đã bị Tạ Thiệu Khiêm nắm lấy tay hắn nói: "Lê Sanh Sanh, an phận lại."
Tôi không vui đùng đầu đâm vào anh ấy, Đi công tác một chuyến, khi về thì có thái độ hung hăng với tôi.
Tra đơn đặt hàng.
Trái tim tôi giống như bị móng mèo cào, cảm giác khó chịu vô cùng.
“Đầu em không đau sao?” Anh đặt tay lên trán tôi để ngăn tôi đυ.ng vào ngực anh.
“Tạ thiệu khiêm, anh chỉ biết hung giữ với tôi.”