Thẩm Chân không biểu lộ cảm xúc, cũng không rõ tại sao mình muốn chặn xe này lại. Có lẽ chỉ đơn giản là tò mò xem chủ xe này là ai mà gan lớn đến thế.
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"À… mười chín."
"Ừm, đi đi." Thẩm Chân nghiêng người ra lệnh cho đồng đội tiếp tục lái xe. Đoàn xe đi xa dần, để lại Hoa Trì đứng ngơ ngác.
"Đại ca, anh quen cậu ta à?" Khi không còn thấy bóng chiếc xe tải nhỏ nữa, Cố Vũ lấm la lấm lét hạ cửa kính xuống, tò mò hỏi lớn.
Bộ đàm im lặng bấy lâu nay cũng vang lên tiếng mọi người hóng chuyện đồng thanh.
"Đại ca, kể đi nào! Người đó là ai vậy? Trông cũng đẹp trai phết!" Một giọng nữ mạnh mẽ trong bộ đàm cũng hưởng ứng.
"Nhìn đường, lái xe đi!" Thẩm Chân cao giọng nhắc nhở Cố Vũ, rồi sau đó hờ hững đáp: "Một đứa nhóc to gan thôi."
Cố Vũ không nhìn được biểu cảm của Thẩm Chân, nhưng nghe giọng thì biết đội trưởng không định giải thích thêm. Dù vậy, sự tò mò trong lòng vẫn khiến cậu ta tăng tốc.
Cậu ta nôn nóng muốn về căn cứ để tám chuyện.
Hoa Trì lảo đảo lái xe đến vùng ngoại ô thành phố A, trên đường phải né hai đợt sóng xác sống nhỏ.
Căn cứ chia nhóm xác sống từ 50 đến 500 con thành sóng xác sống loại nhỏ; từ 500 đến 1.000 con là loại trung bình; và hơn 1.000 con tính là loại lớn. Những nhóm tính theo đơn vị hàng vạn thì được gọi là loại cực lớn.
Thành phố A trước tận thế có dân cư đông đúc, nhưng sau một năm dọn dẹp, phần lớn xác sống giờ chỉ còn lẻ tẻ. Việc liên tục gặp hai đợt sóng xác sống nhỏ thực sự kỳ lạ.
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Hoa Trì.
Khi màn đêm buông xuống, cậu đến gần khu đồi thấp ở phía Nam.
Ban đêm, không có nơi trú ẩn thì vô cùng nguy hiểm. Hoa Trì hé cửa xe một khe nhỏ để thông gió, cuộn tròn trên ghế sau, vừa nhấm nháp củ khoai tây.
Củ khoai này cậu đã nướng sẵn từ trước và giữ ấm trong lòng, vẫn còn hơi ấm. Ăn vài miếng, bụng đã bớt đói, cậu không ăn thêm nữa. Ở nơi hoang dã chưa thăm dò kỹ, đi vệ sinh vào ban đêm là không an toàn. Hôm nay, cậu thậm chí còn uống rất ít nước.
Gió thổi làm cây khô và cành cỏ va vào xe, phát ra những tiếng lách tách. Thi thoảng, cậu nghe được tiếng kêu của loài chim không rõ tên. Chiếc xe tải nhỏ đung đưa trong gió. Hoa Trì di chuyển xe đến một vị trí khuất gió, rồi mới an tâm chợp mắt.
Nhiệt độ giữa sáng và đêm trong núi phía Bắc chênh lệch rất lớn. Hoa Trì xụt xịt mũi, cuộn mình lại. Vào nửa đêm, bên ngoài có tiếng gầm gừ rống giận. Cậu liên tiếp mơ ác mộng, sáng dậy đầu đau nhức dữ dội.
Hoa Trì lấy ra một chiếc hộp kim loại nhỏ, trông giống hộp đựng nhẫn. Bên trong hộp có một viên đá màu đen sẫm hình vuông, một ít lá khô và rêu dễ cháy. Trên nắp hộp gắn một lưỡi dao kim loại cùn.
Đây là hộp đánh lửa mà căn cứ phát cho. Viên đá bên trong là loại đá lửa thường được nhắc đến trước tận thế, còn lưỡi dao trên nắp là “đá thép.” Rêu khô và lá cây dùng làm mồi lửa.
Dùng đá lửa gõ vào đá thép để tạo tia lửa, tia lửa rơi vào mồi lửa được xử lý sẵn sẽ bốc cháy và nhóm lên một ngọn lửa.
Hoa Trì thử đánh lửa nhiều lần nhưng không thể nhóm lên ngọn lửa nào. Có lẽ do mấy ngày trước chuyển đồ quá sức, lúc này cơ thể phản ứng chậm chạp, khắp nơi đau nhức.
Không còn cách nào, cậu đành từ bỏ, chậm rãi đi về phía bụi cây trên ngọn đồi thấp để quan sát. Đám quả nhỏ lác đác treo trên cành, so với những quả ở núi Hồ Nhi thì nhỏ hơn nhiều. Ngước mắt lên, cậu lờ mờ thấy có khá nhiều quả, nên tạm thời yên tâm quay lưng đi.
Mặt trời đã lên cao. Đột nhiên, cậu nghe tiếng lạo xạo như thể có vật gì đó đang vùng vẫy.
Hoa Trì nghiêng đầu nhìn quanh, nhưng chẳng thấy gì lạ. Nhìn xa hơn, cậu mới phát hiện trong một khe sâu ở đằng xa, bên trong là một chiếc xe tải lật nghiêng, phần đầu xe bị cháy đen một phần. Một con xác sống đang cử động một cách máy móc bên cửa kính ghế lái.
Phần thân trên của nó bị kẹt trong ghế ngồi, khe cửa kính chỉ đủ để nó thò nửa thân người ra ngoài.
Hoa Trì chẳng bận tâm đến con xác sống đó, vì ánh mắt cậu bị thu hút bởi thùng hàng trên xe tải. Trên thân thùng sơn hình một chú chó trắng. Cậu nhìn hình vẽ đó ngây người một lúc lâu.
Đó là logo của một nền tảng mua sắm trực tuyến trước tận thế. Bây giờ cậu mới sực nhớ ra, đây là một chiếc xe vận chuyển hàng hóa!
Ngay lập tức, Hoa Trì cảm thấy tràn đầy năng lượng, mọi cơn đau đầu, đau chân hay vai nhức đều biến mất! Đúng vậy! Trước khi tận thế ập đến thì đang là mùa mua sắm lớn vào mùa hè!
Qua khe hở trên vỏ thùng xe bị rách, cậu nhìn thấy đống thùng giấy bên trong!
Cậu cảm thấy mình vừa gặp vận may lớn!