Khi bóng dáng Hoa Trì khuất xa, con vẹt xám xuất hiện từ một tán cây. Nó đột ngột mất thăng bằng, rơi bịch xuống đất. Bộ lông vốn mượt mà nay xù xì lộn xộn, một bên cánh cụp lại, một phần lông bị nhuộm tím sẫm bởi nước việt quất. Quan sát kỹ, trên chân nó còn có một vết bỏng lớn.
Con vẹt lớn cà nhắc bỏ đi, miệng phát ra những tiếng kêu rêи ɾỉ: “Đau quá! Đau quá!” Nó vội vã rời khỏi chạy trốn, ngay cả lông chim cũng không để sót.
Khi Hoa Trì trở lại, số việt quất trong xô đã sôi nhẹ. Hoa Trì dùng que gỗ khuấy đều, thấy không có trở ngại gì. Lúc này, việt quất chỉ mới là nước trái cây loãng.
Đổ hết phần việt quất vừa rửa sạch vào xô, Hoa Trì mở gói giấy bìa cứng.
Giấy bìa cứng mở ra, lộ ra viên đường nén thành khối như viên gạch trắng to cỡ lòng bàn tay. Hoa Trì dùng dao găm cắt một miếng nhỏ, rồi thả vào xô.
Khi miếng đường tan dần trong nồi, Hoa Trì liếʍ thử phần đường vụn dính trên tay. Vị ngọt đậm đà lập tức lan tỏa trong miệng.
Trong năm đầu tận thế, đồ ngọt vẫn còn dễ kiếm. Nhưng đến bây giờ, bất cứ thứ gì có vị ngọt đều trở nên xa xỉ, giá trị cực cao. Những khối đường nén này được làm từ đường cát, mỗi thùng gồm mười khối, và Hoa Trì đã tích trữ tới mười thùng, đủ để cậu dùng được rất lâu.
Giữa thành phố A và núi Hồ Nhi, có một nhà máy bê tông. Lúc đó, Hoa Trì định đến đó tìm chút vật liệu xây dựng để nộp cho căn cứ, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra đường trắng được đo theo tấn.
Mỗi ngày nhà máy bê tông đều phải tiêu thụ một lượng lớn đường trắng. Hoa Trì nhớ lại kiến thức mình học được từ việc lướt điện thoại trước khi tận thế ập đến. Đường trắng ở nhà máy bê tông nghe có vẻ không an toàn, nhưng thực tế cũng không phải là không thể ăn được, chỉ là có thể có nhiều vi sinh vật hơn thôi.
Khi tận thế đã tới, ai còn kén chọn nữa? Hoa Trì nhanh chóng chọn lấy hai bao đường còn nguyên, đủ để cậu ăn trong nhiều năm.
Số còn lại, cậu báo lại căn cứ để đổi lấy điểm thưởng khổng lồ.
Cậu còn đi tìm căn cứ để xác nhận, số đường trắng đó thực sự có thể ăn được. Để thuận tiện cho việc vận chuyển và tích trữ, Hoa Trì đã làm một khuôn ép gạch để nén đường trắng thành các viên gạch. Hiện giờ, tất cả số đường trắng đã được cậu chuyển ra ngoài.
Nước quả trong nồi trở nên đặc sánh, phản chiếu ánh sáng dưới ngọn lửa. Sau khi thêm đường trắng, nước quả tiếp tục bay hơi, lực cản khi khuấy bằng cây gỗ càng tăng lên. Khi Hoa Trì khuấy xô, những giọt mứt tím lấp lánh bám trên que gỗ từ từ chảy xuống, Hoa Trì biết món mứt việt quất đã hoàn thành.
Hoa Trì lấy ra ba chiếc lọ thủy tinh từ những hộp đồ hộp ăn, đã được rửa sạch và khử trùng bằng nước nóng từ trước.
Cậu lần lượt đổ mứt vào từng lọ, vặn chặt nắp rồi úp ngược xuống. Làm vậy, mứt có thể bảo quản trong thời gian dài mà không bị hỏng.
Ba chiếc lọ này mỗi cái chứa khoảng 900ml, đủ để cậu đổi được không ít điểm thưởng khi quay về căn cứ. Hoa Trì dự định sau này sẽ chia nhỏ ra đóng gói trong những lọ nhỏ hơn, quảng cáo là "mứt việt quất hoàn toàn tự nhiên, không hóa chất", bán giá cao một chút chắc cũng chẳng ai phàn nàn.
Xô mứt còn lại, cậu pha thêm chút nước để làm nước quả. Một ngụm nước việt quất ngọt mát hòa quyện với vị chua nhẹ khiến bánh bao khô cứng cũng trở nên ngon lành hơn.
Bữa tối hôm ấy, Hoa Trì ăn liền hai cái bánh bao khô, bụng no căng đến mức cậu phải ngừng lại giữa chừng vì không ăn nổi nữa.
Sau bữa ăn, Hoa Trì lấy vài chiếc lá sạch sẽ mà cậu đã nhặt từ trước, rời khỏi hang động để giải quyết nhu cầu cá nhân. Trong tận thế, giấy là thứ xa xỉ, nghĩ đến việc dùng giấy để đi vệ sinh chỉ là mơ tưởng thôi. Hoa Trì chợt nhớ, mình cần tìm thêm dây leo để chế tạo một loại tấm lót bằng sợi tự nhiên, thay thế cho lá cây khi mùa đông đến.
Cậu nhớ có người mới đến căn cứ đã từng dùng đất cục hoặc mảnh gỗ để vệ sinh. Chỉ nghĩ thôi, cậu đã thấy mông đau rồi, Hoa Trì nghĩ thà là phiền hơn chút cũng được..
Nghĩ vậy, thảo nào người thường trong căn cứ không muốn rời đi: có nước sạch, có điện, và nếu chịu chi, còn cả bồn cầu thông minh.
Thở dài một tiếng, Hoa Trì rửa tay sạch ở suối rồi quay lại hang động. Nghĩ ngợi một lúc, cậu vẫn ghi chú bồn cầu thông minh vào danh sách vật tư.