Đại Họa Trú Ẩn, Tích Trữ Sinh Tồn

Chương 9: Mứt việt quất và vẹt xám (1)

Mùa thu trên núi Hồ Nhi rất ngắn. Những chiếc lá rụng phủ kín mặt đất, như trải một tấm thảm dày. Bầu trời xanh ngắt, không một gợn mây.

Hương thơm đặc trưng của gỗ từ những cây bạch dương và thông cao lớn lan tỏa, mang đến cảm giác ấm áp của mùa thu. Bước chân Hoa Trì nhẹ nhàng xuống chân núi, phớt lờ những dấu vết có phần ghê rợn của những sinh vật biến dị. Với cậu, nơi đây là chốn trú ẩn lý tưởng trong tận thế.

Không khó để tìm thấy các bụi cây quả mọng. Từ xa, chúng đã hiện ra với đủ sắc màu rực rỡ. Những quả việt quất nhỏ, vỏ màu tím đậm, được phủ một lớp phấn trắng mỏng, ánh lên vẻ hấp dẫn dưới ánh mặt trời. Hoa Trì ngắt vài quả, lau sạch rồi bỏ vào miệng, shhh, cảm giác chua xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu, khiến Hoa Trì nhăn mặt nhíu mày.

Không ngoài dự đoán, việt quất vẫn chua như mọi năm. Cậu còn đang hy vọng sẽ may mắn tìm được vài quả đã biến dị thành ngọt.

Dù vậy, những quả việt quất dại vẫn khỏe mạnh, dễ hái. Hoa Trì hái rất nhanh, tiếng những quả việt quất rơi vào xô vang lên nhè nhẹ, rơi vào trong tai Hoa Trì như tiếng tiền rơi vào túi.

Sau khi hái đầy xô, Hoa Trì không mang ngay về hang động mà đi thẳng đến con suối nhỏ giữa núi. Dòng nước lặng lẽ chảy, lấp lánh ánh bạc dưới ánh mặt trời.

Ở đoạn suối có độ cao chênh lệch, cậu đặt chiếc xô xuống, để dòng nước đổ vào làm xô xoay tròn, cuốn theo những quả việt quất hỏng nổi lên trên mặt nước.

Hoa Trì xắn tay áo, cúi xuống rửa sạch từng quả. Cành lá vụn và tạp chất theo dòng nước bị cuốn trôi.

Tháng 8, nước trong núi lạnh buốt. Đôi tay Hoa Trì đỏ lên và nhăn lại vì ngâm lâu, cậu rửa sạch sẽ cả một thùng lớn.

Sau khi đổ bớt nước thừa ra, Hoa Trì quay lại hang. Bên cạnh cây trâm bầu, cậu nhóm lửa nấu cơm, rửa sạch chiếc xô thép nhỏ, rồi dùng một thanh gỗ xuyên qua quai xô, treo lên lửa.

Lúc đổ việt quất vào xô để nấu, Hoa Trì đột nhiên sững lại, rồi vỗ trán đánh "bốp" một cái.

Làm mứt quả phải có đường! Số đường cậu chuẩn bị vẫn đang nằm trong cốp xe ở dưới chân núi.

Gió nhẹ thổi qua, làm những cây nấm treo trên cành kêu sột soạt. Hoa Trì dường như nghe thấy tiếng những cây nấm biến dị đang cười nhạo mình.

Cậu im lặng một lúc, sau đó treo xô việt quất cao hơn, đã lấy đầy nước rồi, đun cả xô này cũng phải mất một giờ, hiện tại cậu xuống núi, đun lửa nhỏ từ từ, hẳn là vẫn kịp.

Cậu dùng đá bao quanh đống lửa để ngăn chặn cháy lan, rồi vội vàng chạy xuống núi.

Gió cuốn những chiếc lá vàng nhẹ nhàng xoay tròn trên không trung. Lá rụng kéo theo hương quả chín thoang thoảng trong không khí, theo gió bay tới một phiến đá lớn ở xa. Từ một khe hẹp trong phiến đá, một móng vuốt thò ra, vơ lấy một chiếc lá vàng và đưa lên miệng nhấm nháp.

“Phụt! Dở quá! Dở tệ!”

Một chú vẹt xám to lớn nhô đầu ra khỏi khe đá. Nó vươn cổ, lắc mạnh đầu như thể muốn nhổ sạch mùi vị khó chịu khỏi miệng, rồi giận dữ vứt chiếc lá xuống đất, đạp mạnh vài cái.

Nó nhìn chằm chằm hướng lá cây bay tới, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Từ trước tới nay, Hoa Trì chưa từng dùng tốc độ lên núi, xuống núi nhanh như thế. Tay cậu ôm hai gói đường bọc giấy bìa cứng. Mồ hôi đầm đìa trở lại dưới tàng cây.

Từ xa, cậu đã nhận ra điều bất thường, lúc đến gần, cậu thấy trên đất là một mảng hỗn loạn!

Chiếc xô thép bị nghiêng đổ sang một bên, một phần việt quất tràn ra đất, khung gỗ đỡ xô bị sập, những viên đá xếp quanh lửa cũng bị đẩy văng tứ phía.

Hoa Trì: “???”

Không kịp tức giận, cậu lập tức rút dao găm, nhìn xung quanh đầy cảnh giác. Rừng cây vẫn im ắng, chỉ có vài tiếng chim hót xa xa. Không có dấu hiệu nào của con người.

Là do nước quá nặng nên làm giá gỗ sụp sao? Hoa Trì nhíu mày. Dẹp đi ý nghĩ đó, cậu cúi người nhặt lại số việt quất rơi rải rác, những quả dính bụi bẩn được cho vào một xô riêng. Phần còn lại tiếp tục được nấu trên lửa.

Lần này, Hoa Trì gia cố lại khung đỡ xô cẩn thận. Dòng suối gần đó không cách hang xa lắm, cậu quay lại suối để rửa sạch những quả việt quất vừa rơi.

Dù gặp chuyện phiền phức, Hoa Trì vẫn không thể không yêu thích âm thanh rì rào của những chiếc lá dưới chân khi cậu bước đi. Theo mỗi bước chân, mọi cảm giác khó chịu dường như tan thành mây khói.