Tổng cộng, cậu đốn được bảy cây, cây to nhất có thân bằng ngón tay cái đến lòng bàn tay của Hoa Trì. Hoa Trì cố gắng gom chúng lại thành đống.
Trong đó có ba cây đang biến dị, Hoa Trì đốt những gốc cây có dấu hiệu biến dị, dùng một cây đuốc tự chế để thiêu rụi. Dụng cụ của cậu không đầy đủ, nếu có đủ đồ thì việc đào gốc cây lên sẽ an toàn hơn.
Bận rộn xong, Hoa Trì quay về hang để ngủ trưa. Khi mở mắt ra, ánh hoàng hôn chiếu rọi vào hang, nhuộm màu ấm áp lên không gian vốn tối tăm. Cả người Hoa Trì đau nhức, nhìn ánh chiều tà, cậu lại cảm thấy cô đơn, giống như thế giới này chỉ còn lại mình cậu và cái hang trống vắng này.
Cậu bất giác thấy nhớ những tiếng ồn ào náo nhiệt của căn cứ.
Nhưng tận thế không cho phép những cảm xúc tiêu cực tồn tại lâu. Hoa Trì vỗ nhẹ lên mặt, đứng dậy nhóm lửa.
Tiếng củi cháy lách tách vang lên. Hoa Trì dùng dao găm vót vài cành cây, xiên những cây nấm còn thừa từ bữa trưa thành từng xiên. Nấm tươi dần mất nước, từ trạng thái mềm giòn trở nên dai chắc hơn. Hoa Trì cầm một xiên nấm, leo lên cây trâm bầu, ngồi đó nhấm nháp trong khi ánh mặt trời từ từ lặn xuống đường chân trời.
Đêm buông xuống, bầu trời sao hiện lên rực rỡ. Những ánh sao lấp lánh xuyên qua những khe hở của tán lá. Cảm giác no bụng và thỏa mãn khiến Hoa Trì cảm thấy nhẹ nhõm. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm sáng rỡ, Hoa Trì dựa vào thân cây, nhớ tới một câu thơ mà cậu từng đọc trước tận thế:
“Trên vai tôi là gió, trên gió là những vì sao lấp lánh.” Cậu nhỏ giọng nói.
Trong khoảng thời gian đầu tháng 8, tất cả thời gian của Hoa Trì đều dành cho việc hái nấm.
Cậu dần hiểu được quy luật của các loại nấm biến dị. Những cây nấm có màu trắng sáng thường thích bị mắng; những cây nấm màu xám hay nâu đỏ lại cần được khen; còn những cây nấm vàng, chỉ cần nhìn thấy Hoa Trì là chúng tự rung rinh đầy vui sướиɠ. Cậu không hiểu tại sao, nhưng chỉ cần thu hoạch đầy xô là cậu đã hài lòng rồi.
Hoa Trì hái được rất nhiều loại nấm: nấm rơm, nấm hương, nấm thông, nấm tử đinh hương… và cả những loại không biết tên nhưng chắc chắn ăn được. Tất cả nấm biến dị đều được cậu giữ lại làm mẫu để khi quay về căn cứ giao cho viện nghiên cứu phân tích thành phần, xem chúng có an toàn để ăn hay không.
Xung quanh hang động, trên những cây có ánh sáng tốt, đầy những sợi dây nấm được cậu treo kín mít. Ngoài ra, cậu còn tìm được hai phiến đá phẳng lớn, sau khi dọn sạch sẽ, cậu cũng xếp nấm lên đó để phơi khô. Chỉ cần một nửa số nấm có thể ăn được thì công sức cậu bỏ ra không hề uổng phí.
Đến giữa tháng 8, Hoa Trì phát hiện một điều thú vị: quả mọng đã chín.
Dưới chân núi Hồ Nhi là một vùng bụi rậm dày đặc. Do sự chênh lệch nhiệt độ lớn giữa sáng và tối trong khu vực, những quả mọng ở đây tỏa ra mùi hương ngọt ngào hấp dẫn.
Trong tận thế, trái cây là thứ xa xỉ, đặc biệt là ở khu vực thành phố A. Phóng mắt nhìn, chỉ thấy bê tông cốt thép và lũ xác sống, không một bóng cây ăn quả. Đã hơn một năm kể từ khi tận thế bắt đầu, lượng trái cây tươi dự trữ gần như cạn kiệt. Nếu muốn ăn trái cây, chỉ còn cách đổi lấy hạt giống rồi tự trồng.
Tháng trước, cậu nghe người ở căng-tin căn cứ nói rằng trái cây đang được thu mua với giá cao, nếu không có trái cây thì mứt quả cũng được. Một lọ mứt quả trong căn cứ đắt đến nỗi có thể đổi lấy năm túi muối nhỏ!
Hoa Trì lập tức nhớ tới những bụi cây quả mọng trên núi.
Núi Hồ Nhi cách thành phố quá xa. Ngay cả những người cũng có ý định hái quả mọng như cậu cũng không dại gì đi tới nơi xa xôi thế này.
Khi chắc chắn quả mọng đã chín, Hoa Trì đặc biệt xuống núi, lục lọi trong cốp xe dưới chân núi lấy ra hai chiếc thùng lớn, mang lên núi để bắt đầu thu hoạch.
Cậu lật cuốn sổ tay nhỏ, tìm tới trang danh sách đã liệt kê sẵn các loại quả mọng. Công việc đầu tiên hôm nay – hái hồng!
Hồng là cái tên quen thuộc mà người dân địa phương hay gọi. Thực ra, nó chính là những quả việt quất dại. Núi Hồ Nhi là nơi việt quất dại mọc rất nhiều. Hoa Trì đã bỏ lỡ mùa thu hoạch năm ngoái và năm nay cậu quyết tâm không để điều đó lặp lại.