Cậu thiếu niên gầy gò với mái tóc đen khóc không ra nước mắt. Cậu chỉ muốn hái một ít nấm, vậy mà lại bị chúng bám đuôi. Đến khi cậu từ bỏ ý định bắt cây nấm đang nhảy nhót, thì nó lại không chịu buông tha, suýt chút nữa làm cậu vấp ngã.
Chiếc áo khoác bò màu xám của Hoa Trì giờ lấm lem bùn đất, vài chiếc lá khô vương trên mái tóc. “Mày có biết mày rất đáng ghét không hả!” – Hoa Trì hết hơi đuổi theo, ngồi xổm xuống mắng cây nấm. Cây nấm lớn thận trọng nhích từng chút về phía trước, dừng lại ngay ngoài tầm tay Hoa Trì rồi bắt đầu lắc lư cái mũ nấm.
Hoa Trì: “?”
Nó đang làm gì vậy!
Một ký ức từ thời trung học bất chợt trỗi dậy trong đầu cậu, cậu hoảng hốt nhớ tới giáo viên giảng cái gì đó: ... Cây nấm mà bạn nhìn thấy trên mặt đất thực chất là cơ quan sinh sản – bộ phận phát tán bào tử.
Biểu cảm của Hoa Trì như bị nứt toác. Cậu bắt đầu cảm thấy cây nấm này có vấn đề. Có loại nấm biến dị nào mà kỳ cục như thế chứ?
Cây nấm lớn rung rinh xong, phát ra một âm thanh dài “gù~” một tiếng, Hoa Trì mở mắt trừng trừng nhìn chỗ đất mà nó vừa rung rung bắt đầu mọc lên một cụm nấm mới với tốc độ chóng mặt.
Cây nấm lớn nằm xuống đất, không còn động đậy nữa. Hoa Trì do dự nhặt nó lên kiểm tra, ừm, đúng vậy, nó nằm im, giống như đã chết.
Hoa Trì định hái những cây nấm khác thì cụm nấm lớn nhất bỗng bật khỏi đất, tách thành từng cây riêng lẻ và đứng chắn trước mặt cậu. Hoa Trì cảm thấy cảnh này có hơi quen...
Cậu ôm lấy cái xô nhỏ bỏ chạy!
...
“Gù gù, gù gù gù gù!”
“Chúng mày bị điên à!”
Số nấm chết trong xô ngày càng nhiều, nhưng đằng sau vẫn có cả đám nấm không ngừng đuổi theo. Hoa Trì hoảng hốt chạy trốn, mắt thấy sắp bị chúng bắt kịp, cậu không nhịn được mắng, đám nấm ngu ngốc.
Ai biết ngay sau khi nghe tiếng mắng của cậu, đám nấm dừng hết lại. Và rồi – lại bắt đầu rung rinh...
Hoa Trì lặng lẽ đứng nhìn đám nấm đang rung rinh trước mặt. Lần này, não cậu thực sự đình công. Hễ cậu mắng, chúng lại rung, và sau đó mọc thêm nhiều nấm hơn.
Đây không phải biến dị, Hoa Trì phụng phịu né mấy cây nấm dưới chân, đây là biếи ŧɦái.
Cây nấm rung rinh xong lập tức đổ rạp xuống đất, và ở nơi chúng vừa rung rinh lại mọc lên một lứa nấm mới. Vẻ mặt Hoa Trì đầy ghét bỏ nhưng lại nhanh tay nhặt hết đám nấm đã gục xuống, rồi lùi lại hai bước, tranh thủ bỏ chạy khỏi cái nơi đầy tai họa này.
Lần này, nhờ chạy nhanh, cậu không để đám nấm đuổi kịp.
Dù phải vất vả, nhưng cái xô đầy nấm cũng không uổng công. Nhưng Hoa Trì cứ cảm thấy mình đã đánh mất điều gì đó – có lẽ là một phần phẩm chất tốt đẹp của bản thân.
Cậu cúi nhìn những cây nấm trong xô, lòng đầy cảm giác trống rỗng.
Tất cả đều là nấm tổ sét! Trời ơi, làm ơn đừng để những loại nấm khác cũng biến dị như thế này!
Hoa Trì mang xô nấm về hang động. Lúc này trời đã gần trưa, không khí lạnh lẽo buổi sáng trong rừng đã tan đi, thay vào đó là cái nóng bức của ngày hè. Hoa Trì không muốn phơi nắng quá lâu,.
Cậu để lại một ít nấm chưa biến dị để ăn trưa, phần còn lại sẽ đem phơi khô.
Cậu tìm được một cây trâm bầu mọc gần cửa hang, dựa vào thân cây, tay trái cầm sợi dây, tay phải cầm kim, bắt đầu xâu những cây nấm thành từng chuỗi dài. Xâu xong, cậu vác những dây nấm ra treo trên các cành cây đón nắng quanh hang động. Khu vực quanh cửa hang đa phần là cây lớn, tán rộng che khuất ánh nắng.
Hoa Trì chọn được một cây cách hang không xa, không bị che chắn, rồi treo những chuỗi nấm lên những cành đón nắng tốt nhất.
Nhìn lại cửa hang, cây trâm bầu cao lớn khỏe mạnh, nổi bật giữa những cây còi cọc xung quanh. Trong số đó, có vài cây đã có dấu hiệu biến dị. Hoa Trì rút ra chiếc rìu nhỏ. Để đảm bảo an toàn, cậu quyết định xử lý những cây có nguy cơ gây nguy hiểm.
Giữa trưa, rừng rậm tản ra sự yên tĩnh an bình, tiếng rìu vang lên từng nhát chắc nịch có tiết tấu. “Phập! Phập! Phập!” Rìu chặt vào thân cây để lại những vết chém sâu.
Hoa Trì phát hiện ra tuy nhìn bề ngoài những cây này khỏe mạnh, nhưng bên trong đã khô mục, chặt dễ hơn dự đoán.
Nhìn cây trâm bầu cao lớn đang đung đưa trong gió, Hoa Trì dứt khoát hạ hết những cây nhỏ biến dị trong bán kính khoảng mười bước quanh hang.