Trong thời kỳ hậu tận thế, mỗi người đều có một bí mật nhỏ của riêng mình.
Cô con gái nhỏ của nhà hàng xóm Hoa Trì biến mất, nhưng gia đình đó lại ăn thịt suốt cả tuần. Tầng một của một hộ gia đình khác thì liên tục có người ra vào, trong khi nhà đó đang nhốt hơn hai mươi cô gái không lộ mặt.
Hoa Trì luôn im lặng, giống như một cây nấm mọc trong góc khuất. Cậu âm thầm quan sát tất cả mọi người xung quanh. Không thể nói ra, vì chẳng ai nghe, cũng chẳng làm được gì—vì cậu không thể đánh bại đám quỷ dữ đó.
Nhưng Hoa Trì cũng có bí mật riêng. So với bọn ác quỷ kia, bí mật của cậu tốt hơn nhiều— cậu có một căn cứ bí mật.
Hầu như đứa trẻ tinh nghịch nào lớn lên giữa thiên nhiên đều từng làm điều tương tự: tìm một nơi mà người lớn khó đến, rồi biến nó thành căn cứ bí mật của mình, chỉ có mình mình biết, nơi cất giữ những món đồ nhỏ mà người lớn chẳng hề để ý.
Tuổi thơ của Hoa Trì gắn bó với rừng núi. cậu mất mẹ từ nhỏ, cha thì đi lấy vợ khác. Ông bà ngoại già yếu đã hết lòng nuôi nấng cậu khôn lớn.
Cách thành phố A khoảng hơn 200 km là một dãy núi. Nơi đó từng có một ngôi làng nhỏ xây sát chân núi.
Nhà của ông bà ngoại Hoa Trì ở đó. Ngôi nhà nằm dưới chân núi, trước mắt là màu xanh bạt ngàn, một biển rừng kéo dài đến tận chân trời. Cúi đầu xuống là bụi cây trải dài, ngước lên có bạch dương, sồi, và những cây thông mà cậu chẳng biết giống gì.
Đó là quê hương của Hoa Trì.
Còn hiện tại, ông bà ngoại đã qua đời, ngôi làng đã di dời từ lâu, nhưng căn cứ bí mật của Hoa Trì vẫn còn đó.
Ánh mặt trời bắt đầu lan tỏa khắp nơi, trời đầu thu oi bức, Hoa Trì mở cửa sổ xe, để không khí trong lành tràn vào khoang xe.
Con đường cao tốc này trước tận thế đã bị bỏ dở, vì có một tuyến đường cao tốc mới xây chạy song song, nên giờ đây khá thông thoáng.
Cứ cách vài km lại thấy một chiếc xe hỏng nằm rải rác, cửa xe bung ra, kính vỡ nát, còn chủ xe thì chẳng biết đã đi đâu.
Hoa Trì phải cẩn thận hơn, như thể đang chơi một trò chơi vượt chướng ngại vật. Cậu rất quen thuộc con đường này, nên vẫn còn chút tâm trí nghĩ ngợi.
Đi ngang qua một chiếc xe hơi bỏ hoang có rèm che, Hoa Trì thầm cầu nguyện trong đầu, tôi hy vọng chủ xe vẫn còn sống. Dù là sống trong tủi nhục, thì cũng phải sống.
Khi mặt trời ngả về phía tây, Hoa Trì giảm tốc độ, cẩn thận chạy sát bên phải đường. Không xa, xuất hiện một đoạn gờ giảm tốc, cậu thả chân ga, đỗ xe sát bên lề đường.
Cuối cùng cũng tới rồi a a a! Hoa Trì hét lên trong lòng. Cái mông cậu sắp bẹp dí vì ngồi quá lâu rồi
Hoa Trì mở cốp sau, lật tấm lót lên. Bên dưới là vài chiếc hộp lớn xếp ngay ngắn!
Những chiếc hộp được che giấu bằng tấm lót. Đây là kho báu mà Hoa Trì đã tích lũy bấy lâu nay, lần này cậu mang ra để sử dụng.
Nhưng hộp nào cũng nặng, Hoa Trì không thể nhấc nổi. Sau một hồi do dự, cậu đậy tấm lót lại, chỉ lấy ra từ cốp xe một túi cát, bốc đầy hai tay rồi rải đều lên xe.
Cậu phủ lên chiếc xe nhỏ một lớp bụi cát, mở cửa xe và rút chìa khóa. Nếu nhìn thoáng qua, chiếc xe này chẳng khác gì những chiếc xe hỏng khác trên đường.
Để cửa xe mở sẽ an toàn hơn đóng kín. Bởi chẳng ai tốt bụng đến mức lục soát vật tư xong còn đóng cửa lại. Nghĩ tới đó, Hoa Trì cười khúc khích, nhìn quanh lần nữa để chắc chắn an toàn, rồi đeo chiếc ba lô nhỏ từ ghế phụ lên lưng.
Từ đây leo qua rào chắn đường cao tốc rồi đi lên núi khoảng năm phút sẽ thấy một con đường mòn. Đây là lối đi mà chỉ những người già trong làng cậu mới biết.
Rào chắn sát với những cây cổ thụ cao vυ't, đổ bóng râm mát cả một góc trời. Hoa Trì hít một hơi sâu, bắt đầu leo núi!
Con đường mòn được lát đá tạo thành các bậc thang, mỗi bậc chỉ rộng bằng một bàn tay. Chỉ cần sơ ý là rất dễ trượt chân, không có lan can, tất cả phụ thuộc vào khả năng giữ thăng bằng của người leo. May mắn là hai bên đường có cây mọc chen chúc dày đặc. Hoa Trì bám vào thân cây để giữ thăng bằng. Thân cây rung nhẹ nhưng không đổ—chúng là một loại cây biến dị vô hại.
Bám vào cây làm tay vịn, cậu nhanh nhẹn tiến về phía lưng chừng núi.
Leo được khoảng mười phút, Hoa Trì nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. cậu cúi người thở sâu, thầm nhủ sắp đến rồi.
Quay đầu nhìn xuống dưới chân núi, toàn bộ khu rừng xanh thẳm trải dài, không một kẽ hở, trông tĩnh lặng và xa xăm, nhưng thực tế đầy rẫy nguy hiểm.
Đi theo con đường mòn này thường sẽ không gặp phải động vật biến dị. Nhưng nếu đi sâu hơn vào rừng thì chưa chắc.
Tay cầm con dao nhỏ, Hoa Trì nhặt hai hòn đá ném sang bên trái con đường. Đợi một lát, không thấy gì xảy ra, cậu mới bước chân rời khỏi đường mòn, giẫm lên lớp lá mục dày và tiếp tục đi thêm năm phút.
Cuối cùng, cậu dừng chân dưới một cây anh đào dại khổng lồ.