Yến hội bách tông tại Càn Vũ điện.
[Hệ thống]: "Sư huynh của cô bị làm sao thế?"
Ninh Khanh nhìn người đàn ông bên cạnh đang có biểu hiện lạ lùng, tò mò hỏi.
[Hệ thống]: "Chắc là say rượu."
"Nhưng huynh ấy đâu có uống rượu?"
Cô đưa tay chọc nhẹ vào cánh tay sư huynh:
"Sư huynh, huynh sao thế?"
Người đàn ông không đáp, chỉ dùng tay đỡ trán, hơi thở dồn dập, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng.
Ninh Khanh càng thêm thắc mắc. Cô chẳng làm gì đắc tội với huynh ấy, sao tự nhiên lại bị phớt lờ?
Dưới ống tay áo rộng, cô chỉ thấy đôi môi mím chặt của sư huynh, không rõ chuyện gì.
Định tiến gần hơn để nhìn rõ, tiếng xẹt điện của hệ thống vang lên:
[Hệ thống]: "Sư huynh của cô... hình như trúng độc tình rồi."
"Hả? Tôi nghe nhầm sao? Nói lại đi!"
[Hệ thống]: "Nam chính hình như bị hạ dược..."
Ninh Khanh sững người, nhặt một miếng bánh lên nhấm nháp.
Trong đầu cô chợt nhớ ra chi tiết này: nữ phụ trong cốt truyện đã hạ dược nam chính, muốn “gạo nấu thành cơm”, nhưng cuối cùng lại giúp nam chính và nữ chính tiến thêm một bước.
Sau khi sự việc bại lộ, nữ phụ đánh chết cũng không nhận. Vì tình nghĩa sư huynh muội nhiều năm, nam chính tạm tin tưởng một lần, chuyện này rơi vào quên lãng.
Khoan đã, rõ ràng cô không làm gì. Vậy ai đã ra tay? Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng cô.
[Hệ thống]: "Cốt truyện này rất quan trọng, là bước ngoặt trong tình cảm của nam nữ chính. Dù cô không làm, hệ thống vẫn sẽ tự vận hành."
"Tôi có bị oan không đây?"
[Hệ thống]: "Không rõ."
Ninh Khanh: "...!!!"
"Đừng nói tôi phải là kẻ chịu tội thay chứ?" Ninh Khanh vội hỏi.
[Hệ thống]: "không rõ."
Ninh Khanh: "…!!!"
Miếng bánh trong tay bỗng trở nên vô vị. Cô phải nghĩ cách thoát khỏi hiềm nghi này. Nếu bị vu oan, mọi công sức xây dựng hình tượng "sư muội hiểu chuyện" suốt thời gian qua đều đổ xuống sông xuống biển.
"Vì sao không cảnh báo sớm cho tôi?"
"Xin lỗi ký chủ, đây là lỗi của hệ thống. Dữ liệu trước đó bị hỗn loạn, vừa mới sửa xong."
Ninh Khanh không thèm để ý đến lời xin lỗi, chỉ trầm tư tìm cách đối phó. Nếu thực sự bị đổ oan, cô cũng không thể bó tay chịu trận.
Liếc nhìn sư huynh bên cạnh, nhưng lại chẳng thấy rõ biểu cảm nào khác. Hắn tựa hồ cố tình quay người để che đi.
Này, hay là... ngại ngùng?
Ninh Khanh không làm khó sư huynh nữa, quyết định gửi tin nhắn cho nữ chính đến giúp.
Thực lòng mà nói, cô luôn nghĩ sư huynh lạnh lùng, cẩn trọng như vậy thì chuyện này không liên quan gì đến hắn. Hắn là người thanh lãnh, kiềm chế nghiêm ngặt, tuyệt đối không làm điều gì vượt giới hạn với nữ chính.
Ninh Khanh vừa nghĩ đến đây, đầu óc lập tức dừng lại. Không được nghĩ nữa! Không được nghĩ!
Nhưng càng tự nhủ như vậy, cô lại càng tò mò. Tâm trí cô không ngừng thôi thúc, muốn nhìn xem sư huynh trúng độc rốt cuộc trông thế nào.
Ninh Khanh cắn môi, thử xoay đủ mọi góc độ nhưng vẫn chẳng thể thấy rõ, đành bất lực từ bỏ vì xung quanh còn quá nhiều người.