Trung tâm này lớn hơn so với cậu tưởng tượng, cả tòa nhà có hình bầu dục, trông giống như một quả trứng khổng lồ.
Vừa bước vào trung tâm, trong đầu Bạch Hiểu Vũ vang lên giọng nói của hệ thống: “Tít tít tít, ký chủ đã trở về trung tâm nuôi dưỡng trong vòng 12 tiếng, mức độ hoàn thành nhiệm vụ đạt 50%, xin hãy tiếp tục cố gắng. Vui lòng kiểm tra tình trạng của các quả trứng ngay lập tức.”
Bạch Hiểu Vũ khựng lại, “Tiểu Tây, dẫn tôi đi xem mấy quả trứng trước.”
Dư Tây bị sự sốt sắng của cậu làm cho bất ngờ, trong mắt đầy phấn khích, vui mừng dẫn đường phía trước.
Bạch Hiểu Vũ chợt nhớ nguyên chủ vốn không muốn ấp trứng. Nguyên chủ vừa đến đây đã đòi phi thuyền, đòi kinh phí, và hoàn toàn chẳng quan tâm đến mấy quả trứng. Lúc đó, cậu ta chỉ làm theo kiểu "tai này nghe, tai kia bỏ qua", dùng chút kiến thức ít ỏi còn sót lại mà làm qua loa.
Bạch Hiểu Vũ không thể không đưa tay lên xoa trán, hy vọng mấy quả trứng đó không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Họ đi thẳng đến khu vực ấp trứng trung tâm. Trước mắt là các thiết bị cơ khí tự động hóa quy mô lớn, cứ mỗi mét lại có một cái vòm năng lượng trong suốt hình quả trứng, bên trong đặt một quả trứng.
Những quả trứng này kích cỡ không đều nhau, Bạch Hiểu Vũ quan sát một lượt rồi hỏi: “Tất cả trứng đều ở đây rồi chứ?”
Dư Tây: “Đúng vậy, tổng cộng có mười tám quả trứng đều ở đây.”
Bạch Hiểu Vũ nhìn dãy trứng, cố gắng tìm kiếm trong đầu những kiến thức chuyên môn liên quan, nhưng ngoài những gì nguyên chủ đã từng làm, cậu gần như chẳng có chút gì.
Cách mà nguyên chủ từng làm thì rất đơn giản: bỏ trứng vào l*иg ấp, sau đó đổ dung dịch nuôi dưỡng vào, xong chuyện!
Một đứa trẻ mới vài tuổi cũng có thể làm được.
Nhưng tiếp theo thì sao…
Bạch Hiểu Vũ: “Hệ thống, có ở đó không?”
Hệ thống: “Có mặt. Ký chủ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, xin hãy kiểm tra tình trạng của từng quả trứng. Gợi ý: Chạm tay vào.”
Đây là kiểu gợi ý gì chứ? Bạch Hiểu Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ còn cách tìm một quả trứng nhỏ nhất và chạm tay vào.
Quả trứng có kích thước bằng quả trứng ngỗng, trắng ngà, khi chạm vào mang theo nhiệt độ hơi thấp hơn cơ thể người. Vỏ trứng khẽ phập phồng rất nhẹ, như thể quả trứng cũng đang thở.
Nếu không phải nhờ vào căn bệnh nghề nghiệp tích lũy nhiều năm của mình, có lẽ Bạch Hiểu Vũ cũng chẳng cảm nhận được điều này.
Cậu vô thức nhắm mắt lại, cố gắng điều động tinh thần lực của mình bao quanh quả trứng, rồi từ từ thăm dò vào bên trong.
Quả trứng này đang thở, nhịp thở tuy chậm nhưng vẫn đều đặn, sức sống có vẻ khá mạnh mẽ. Theo phán đoán của cậu, có lẽ nó đang thiếu hụt dinh dưỡng.
Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán mà thôi, thực ra cậu hoàn toàn không có chút manh mối gì cả. Vẫn cần phải có người chuyên nghiệp đến hỗ trợ, cậu chỉ có thể đứng bên cạnh hỗ trợ ấp trứng mà thôi.
Nghĩ đến đây, cậu nhận thấy hệ thống không có phản ứng gì.
Có vẻ như chỉ khi nào cậu muốn bỏ chạy thì hệ thống mới tỏ ra sốt sắng.
Cậu thả tay ra, quay người nói với Dư Tây: “Tiểu Tây, nếu chúng ta muốn xin thêm một người nuôi dưỡng sư, thì sẽ mất bao lâu?”
Dư Tây vừa nhìn thấy những hành động của Bạch Hiểu Vũ, trong lòng còn đang vui mừng vì Bạch dưỡng sư cuối cùng cũng chịu tiếp quản trung tâm nuôi dưỡng. Nhưng nghe cậu nói vậy, hắn lập tức lộ vẻ buồn bã.
“Bạch dưỡng sư, trước đây anh đã xin rồi nhưng đều bị từ chối. Chúng em đã phải đợi rất lâu mới có được anh. Đây là lứa trứng đầu tiên, trước đây chúng em đều phải gửi trứng đi các khu vực khác nhờ giúp đỡ ấp nở. Nhưng người ta đương nhiên ưu tiên trứng của khu vực họ trước. Trứng của chúng em khi được ấp nở ra thì sức khỏe rất yếu, bán thú nhân đã ít, đừng nói đến thú nhân. Bây giờ nghe tin chúng em có dưỡng sư, họ đều từ chối nhận trứng của chúng em.”
Bạch Hiểu Vũ im lặng, một lúc sau cậu xoa đầu Dư Tây, “Tôi không nói là sẽ rời đi, chỉ muốn tìm người chuyên nghiệp hơn. Tôi không biết ấp trứng.”
Nhưng Dư Tây lại nhìn cậu với ánh mắt sáng rực, “Khu trường nói anh là người tốt nghiệp khoa nuôi dưỡng hàng đầu của học viện danh giá nhất ở Thủ Đô Tinh. Nếu anh không biết thì những người khác càng không biết đâu.”
Dù Bạch Hiểu Vũ có giải thích thế nào, Dư Tây cũng không tin.
Hệ thống lại bắt đầu thúc giục cậu, cậu đành tiếp tục chạm vào trứng, lần này chọn quả trứng lớn nhất.
Vừa chạm tay qua lớp vòm năng lượng, vòm năng lượng lập tức lóe sáng, hệ thống thông minh của thiết bị nuôi dưỡng liền phát ra cảnh báo.
“Cảnh báo — Năng lượng không đủ, xin bổ sung năng lượng trong vòng ba ngày.”
Bạch Hiểu Vũ quay sang nhìn Dư Tây, “Bổ sung năng lượng thế nào?”
Dư Tây sắp khóc: “Ba ngày trước anh nói hãy lấy hộp năng lượng hệ thống để dùng cho phi thuyền, bảo là khi anh quay lại sẽ mang theo dung dịch nuôi dưỡng và hộp năng lượng.”
Bạch Hiểu Vũ: “...”
Đúng là họa vô đơn chí mà!
Cậu thở dài, tiếp tục đưa tay về phía quả trứng bên trong vòm năng lượng.
Nhịp thở yếu hơn lúc nãy, sinh lực bên trong đang dần cạn kiệt.
Bạch Hiểu Vũ càng lúc càng nhíu mày, giây tiếp theo, cậu đột ngột mở to mắt.
Quả trứng này có dấu hiệu bị vỡ lòng đỏ!