Hướng Dẫn Ấp Trứng Liên Ngân Hà

Chương 1

Tại một hành tinh biên giới xa xôi, trong khu rừng hoang vắng không một bóng người, ngọn lửa từ vụ nổ lan tỏa theo cây cối, kéo theo một làn khói khổng lồ.

Không xa nơi vụ nổ xảy ra, có hai người đang đối đầu với nhau.

Bạch Hiểu Vũ chỉ cảm thấy ngực mình đau buốt, đôi mắt vốn mờ mịt dần dần lấy lại tiêu cự.

Người đứng đối diện với cậu thấy thế thì khẽ "ừm" một tiếng, sau đó nhấc khẩu súng năng lượng lên và bắn thêm một phát nữa.

Nguy hiểm ập đến, Bạch Hiểu Vũ lập tức tỉnh táo lại từ cơn đau đớn ở ngực, bản năng sinh tồn được rèn giũa qua nhiều năm trong thời mạt thế khiến cậu ngay lập tức lăn người sang bên. Với kỹ năng của mình, việc né tránh phát bắn kiểu này hoàn toàn không thành vấn đề. Nên nhớ rằng, những đòn tấn công bất ngờ từ dị năng trong mạt thế còn khó lường hơn nhiều, cậu vẫn sống sót đến giờ, phải không? Thậm chí trong lúc nguy cấp, cậu còn kịp liếc nhìn khẩu súng năng lượng, thầm nghĩ: "Giờ súng năng lượng đã tân tiến đến mức này rồi sao?"

Xem ra, thông tin của cậu đã lạc hậu. Những khẩu súng năng lượng phổ biến chỉ là thế hệ thứ ba, nhưng có lẽ trong bóng tối, người ta đã phát triển đến thế hệ thứ năm hay thứ bảy rồi.

Chỉ có điều cậu không hề hay biết.

Ngay giây tiếp theo, sắc mặt cậu bỗng đại biến. Cơ thể cậu không theo kịp những tính toán né tránh trong đầu. Cuối cùng, cậu chỉ có thể làm như thằn lằn cắt đuôi để sinh tồn, miễn cưỡng tránh được phát bắn vào ngực, nhưng viên đạn năng lượng lại xuyên thủng vai cậu.

Đau! Trong khoảnh khắc đó, cậu gần như không thể đứng vững.

Mặc dù khẩu súng năng lượng này không tạo ra chút lực va chạm nào, nhưng cậu mơ hồ nhận ra sức mạnh của nó đủ để xuyên thủng cả thép.

Người đàn ông đối diện nhướn mày, nói: "Khá đấy, xem ra mày cũng không tệ hại như trong thông tin. Nhưng cũng đúng thôi, người bước ra từ chốn đấu đá lừa lọc đó làm sao có thể không có chút tài cán nào? Vậy ra, đến giây phút sinh tử này, mày cuối cùng đã bỏ đi lớp mặt nạ ngụy trang, thần thái hiện tại hoàn toàn khác xa so với cái vẻ vô dụng trước đó. Thú vị thật."

Bạch Hiểu Vũ mặt mày tái nhợt, cảnh giác nhìn người đàn ông đối diện đang tỏ vẻ đầy thích thú. Giữa cơn đau thấu tim từ ngực và vai, cậu khó nhọc mở miệng: "Anh là ai, tôi không hiểu anh đang nói gì?"

Đầu óc cậu lúc này thực sự hỗn loạn, lẽ ra cậu đã phải... kết thúc rồi mới phải. Dù sao thì, trong vụ nổ vừa rồi, cậu cùng với tất cả những kẻ truy sát mình đều đã đồng quy vu tận, vậy mà bây giờ cậu vẫn còn đứng đây?

Người đàn ông đối diện khẽ cười: "Tao là ai không quan trọng. Quan trọng là tao chỉ ra tay ba lần. Hai lần trước mày đã né được, lần thứ ba nếu mày né được nữa, tao sẽ tha cho mày, từ nay không nhận nhiệm vụ truy sát mày nữa. Không chỉ tao, mà cả tổ chức Thự Quang cũng sẽ không ai nhận. Dĩ nhiên, từ trước tới nay tao chưa bao giờ thất bại trong nhiệm vụ. Một khi mày không phải kẻ vô dụng, thì lần này tao sẽ nghiêm túc. Tất nhiên, vẫn dùng khẩu súng này, lần thứ ba chắc chắn sẽ kết thúc mày."

Nói xong, gã lại giơ khẩu súng năng lượng hướng về phía Bạch Hiểu Vũ, tay cực kỳ vững vàng.

Bạch Hiểu Vũ lập tức cảnh giác đến mức cao nhất. Cậu có thể cảm nhận được toàn bộ khí thế của đối phương đã thay đổi, sát khí không chút che giấu thẳng tắp nhắm vào cậu.

Cậu bỗng cảm thấy khó thở, lúc này như thể cậu đang bị một con dã thú khổng lồ khóa chặt mục tiêu.

Khi thấy đối phương từ từ bóp cò, trong khoảnh khắc đó, cậu biết rõ rằng mình không thể né kịp.

Dù cho ở thời kỳ đỉnh cao, việc né tránh cũng chỉ là miễn cưỡng, huống chi bây giờ cơ thể cậu một cách kỳ lạ đã yếu đi nhiều, không còn thực hiện được những động tác linh hoạt đó, hơn nữa cơ thể này đang ở trong tình trạng kiệt quệ.

Nếu là người khác, có lẽ đã nhắm mắt chấp nhận kết cục sắp tới, nhưng Bạch Hiểu Vũ thì rất bình tĩnh. Cậu lặng lẽ nhìn đối phương, cho dù đã biết trước kết quả, cậu vẫn muốn tận mắt chứng kiến cái kết của mình.

Giống như lúc còn nhỏ, khi những đứa trẻ khác khóc lóc hoặc không dám nhìn khi tiêm, thì cậu lại thuộc tuýp người dám nhìn thẳng vào tay bác sĩ. Bằng cách nhìn trực tiếp, cậu có thể chuẩn bị tâm lý trước, để sẵn sàng đón nhận cơn đau.

Người đàn ông bị ánh mắt bình tĩnh của cậu làm cho sững lại, ánh mắt trở nên phức tạp, nhưng rất nhanh gã đã thu lại biểu cảm, trở nên nghiêm túc hơn.

Hai người tiếp tục đối đầu, cho đến khi tiếng động nhỏ từ cò súng vang lên.

Bạch Hiểu Vũ thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng chói lòa từ viên đạn năng lượng bắn ra. Trong đầu cậu không kịp nghĩ gì, nhưng viên đạn lại lệch khỏi quỹ đạo, sượt qua tai cậu.

Ngay giây tiếp theo, trước mắt cậu tối sầm lại, và lần này là tối theo đúng nghĩa đen.

Một vật thể khổng lồ, tròn trịa, đen nhánh không rõ từ đâu rơi xuống, đập thẳng vào người đàn ông đối diện, kèm theo một tiếng nổ vang rền.

Bạch Hiểu Vũ lấy lại tinh thần, dù cậu vốn luôn giữ được sự bình tĩnh, nhưng trước cảnh tượng này, khóe miệng cậu cũng không nhịn được mà giật giật.

Chỉ thấy chỗ mà người đàn ông kia vừa đứng giờ bụi đất cuồn cuộn bốc lên. Khi làn khói tan dần, nơi đó đã lún xuống thành một cái hố. Dưới đất, một quả cầu đen tròn tròn đang đè lên lưng người đàn ông, khiến gã mắt trợn trắng.

Nhận ra ánh mắt của Bạch Hiểu Vũ, quả cầu đen dường như khẽ lắc lư nhẹ nhàng.