"Trợ lý Khương? Trợ lý Khương?"
"Trợ lý Khương ơi?"
"…"
Những tiếng gọi lặp đi lặp lại như búa tạ gõ vào đầu khiến Khương Chí vốn đã choáng váng nay càng mụ mị hơn. Cậu chậm rãi mở mắt thì nhìn thấy một căn phòng xa lạ và một người đàn ông đang nói chuyện với mình.
"…?" Cậu chớp mắt đầy bối rối.
[Trợ lý? Ý gì đây? Mình còn sống à?]
Không đúng, rõ ràng cậu đã chết rồi mà. Một người mắc chứng sợ giao tiếp nặng như cậu, ngày ngày trốn trong nhà đọc tiểu thuyết, mãi mới ra ngoài một lần thì bị xe tông chết tại chỗ.
Trước khi mất ý thức, cậu còn kiên cường rút điện thoại ra xóa bộ sưu tập tiểu thuyết của mình nhưng chưa xóa hết đã ngất đi.
Những cuốn sách đó… “Tổng tài truy thê lật tung thành phố A”, "Nữ vương trở về vả mặt trà xanh" hay "Tiểu yêu tinh trêu chọc sư phụ lạnh lùng”.
Nghĩ tới đây, trước mắt Khương Chí lại tối sầm. Cậu nhắm nghiền mắt, thầm nghĩ: [Chết thì cũng được thôi, nhưng mấy cuốn tiểu thuyết đó vẫn nằm trong điện thoại, chẳng phải mất mặt chết đi được sao?]
"Trợ lý Khương, sao không ghi tiếp đi? Cây bút dí vào tay rồi đấy." Giọng người kia lại vang lên kéo cậu về thực tại.
Cậu định thần lại, thầm nghĩ: [Người đâu mà nói chuyện ngọt như thoa độc dược vậy chứ.]
Cậu cúi đầu, nhìn xuống tờ giấy trong tay.
Trên đó kín đặc những dòng chữ nhỏ:
"1. Chúc Toại dễ cáu bẳn khi mới ngủ dậy, không được gọi anh ấy dậy. 2. Ba bữa một ngày, trợ lý phải tự nấu, Chúc Toại rất kén ăn, nguyên liệu sẽ được hoàn lại. 3. Ga trải giường khách sạn phải thay hai ngày một lần. 4…"
…
"42. Mỗi ngày phải ăn hoa quả, mua ngay trong ngày…"
Cái tên Chúc Toại đập vào mắt khiến Khương Chí khựng lại. Đây chẳng phải là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết mà cậu vừa đọc trước khi ra ngoài sao? Tựa đề là "Ảnh đế độc miệng bá đạo sủng trợ lý nhỏ."
Nhưng cậu mới chỉ đọc được vài trang mở đầu… rồi chết.
[Vậy là mình xuyên sách rồi à?]
Khương Chí ngẩng đầu, nhìn Chúc Toại. Trong lòng không khỏi cảm thán: [Không hổ danh là nam chính, gương mặt với khí chất đều xịn sò thật.]
"Trợ lý Khương?" Chúc Toại thấy cậu cứ nhìn mình chằm chằm thì lên tiếng cảnh cáo.
Khương Chí giật mình, nghiêm túc cầm bút lên, chuẩn bị ghi chép.
Chúc Toại tiếp tục nói, chất giọng trầm ổn nhưng nội dung thì toàn là những thói quen kỳ quặc. Khương Chí vừa ghi vừa ngẩn người, đầu vốn đã choáng lại càng thêm mơ hồ. Cậu ngáp một cái, tiện tay vẽ thêm một con rùa chảy nước miếng ở cuối tờ giấy.
Đến khi Chúc Toại dừng lại, Khương Chí không nhớ nổi bất kỳ yêu cầu nào mà chỉ thấy đầu óc lờ mờ như đang ngồi trong một buổi học nhàm chán.
"Trợ lý Khương, nhớ kỹ những điều này, sau đó đi mua cho tôi một ly cà phê." Chúc Toại ra lệnh.
Khương Chí: "…"
Cậu cúi nhìn tờ giấy chi chít chữ, lòng thầm nghĩ: [Chúc Toại đúng là phiền phức quá thể. Một tháng trả bao nhiêu mà coi người ta như cái máy vậy chứ?]
Càng nghĩ càng bực.
Khương Chí đặt mạnh tờ giấy xuống bàn:
"Tôi không hợp với công việc này. Xin lỗi."
Nói xong, cậu quay người bước đi, không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lịch sự nhưng không dư thừa.
Chúc Toại: "…"
Anh mím môi, nhặt tờ giấy lên, nhìn thấy con rùa chảy nước miếng thì chỉ biết cạn lời.
Nhưng anh không lo lắng. Khương Chí chắc chắn sẽ quay lại.
Cái tên "Khương Chí" nghe rất hay, mà đây cũng không phải lần đầu tiên Chúc Toại gặp người chơi đến "chiến lược" mình. Đây đã là người thứ chín rồi. Anh sớm biết thế giới này chỉ là một trò giả lập, còn anh chẳng qua chỉ là NPC.
Anh cũng biết những người này chỉ muốn về nhà. Thế nên, anh luôn phối hợp, giả vờ thích họ. Khi nhiệm vụ hoàn thành, họ rời đi, thế giới sẽ được thiết lập lại và vòng lặp cứ tiếp diễn như thế.
Chỉ có điều, người chơi lần này có vẻ… hơi khác biệt. Tính tình hơi cộc cằn.