Bé Con Đối Thủ Một Mất Một Còn Muốn Nuôi Tôi

Chương 1

Cơn gió thu rít lên, cuốn qua những tán cây, phát ra những âm thanh như tiếng than thở.

Trên chiếc giường cũ kỹ, một cục nhỏ phồng lên khẽ động đậy, một bàn chân trắng nõn nhỏ xíu thò ra ngoài nhưng nhanh chóng rụt lại vì lạnh.

Lạnh, lạnh quá.

Dụ Thư mở mắt, ánh trăng lờ mờ chiếu vào, cái lạnh buốt giá lập tức xộc tới. Sau đó, ký ức như cơn sóng dữ ập về trong đầu cậu.

Cậu đã chịu khổ suốt bao nhiêu năm, cuối cùng được anh trai tìm về, nhưng lại xui xẻo bị xe của Lục Hành Chu, cũng là kẻ thù không đội trời chung của anh mình tông trúng, chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi.

Gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, tấm chăn mỏng trên người vừa ngắn vừa ám mùi ẩm mốc, gần như chẳng có tác dụng gì cả. Dụ Thư nhúc nhích, phát hiện đôi tay mình giờ đây nhỏ bé và ngắn ngủn, rõ ràng là thân thể của một đứa trẻ.

Cậu co người lại trong chăn, lắng nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.

"Đã ba tuổi rồi, biết ghi nhớ mọi thứ rồi. Bán không dễ đâu.” Giọng một người đàn ông truyền qua cánh cửa không cách âm. Đối phương chẳng hề cố giảm âm lượng, rõ ràng là không quan tâm liệu cậu có nghe thấy hay không.

"Mới ba tuổi thôi mà." Một giọng phụ nữ tiếp lời, nghe đầy vẻ thờ ơ: “Thằng bé xinh xắn thế này, lo gì không có người mua chứ. Ông nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu vậy?"

Dụ Thư chợt nhớ ra mọi chuyện. Đời trước, cậu cũng bị bắt cóc như thế này. Ban đầu, cuộc sống còn tạm ổn, nhưng khi cặp vợ chồng mua cậu về có con ruột, cậu lập tức bị ngó lơ và đẩy vào cảnh khốn khổ.

Hai người ngoài kia vẫn tiếp tục trò chuyện. Dụ Thư vừa lạnh vừa đói, co người lại trong chăn, không dám phát ra tiếng động. Cậu biết mình phải tự cứu lấy bản thân.

Nhưng cơ thể ba tuổi quá yếu, chưa chống cự được bao lâu, cậu lại chìm vào giấc ngủ. Cơn ngủ này không sâu, chỉ toàn những giấc mơ lộn xộn. Khi mở mắt lần nữa thấy trời vẫn chưa sáng. Cậu vẫn nằm trên chiếc giường cũ, nhưng điều khiến cậu sợ hãi là ký ức của mình đang phai nhạt dần.

Khi mới tỉnh lại, mọi ký ức rõ ràng như được khắc sâu trong tâm trí. Nhưng giờ đây, chúng mờ mịt như bị phủ một lớp sương mỏng, như thể sắp biến mất hoàn toàn luôn vậy.

Dụ Thư nhỏ bé lập tức không dám ngủ lại. Ánh trăng len qua ô cửa kính bẩn thỉu, chiếu sáng căn phòng chật hẹp. Cậu động đậy trong chăn, cái cục nhỏ trên giường rung lắc vài lần rồi từ từ xẹp xuống.

Dụ Thư đã chui ra khỏi chăn.

Trên người cậu là bộ quần áo thô ráp, loại vải rẻ tiền khiến làn da mềm mại của trẻ con đỏ ửng vì bị cọ xát.

Chiếc giường không quá cao, nhưng đối với cậu lúc này, đó vẫn là một thử thách.

Cậu dồn hết đồ đạc và tấm chăn mỏng trên giường xuống đất, lật người, bò ra mép giường thử trèo xuống. Đôi bàn chân trắng trẻo, không mang tất, khẽ nhúc nhích, năm ngón nhỏ xíu dò dẫm trong không trung. Nhưng cơ thể ba tuổi quá ngắn, dù cố gắng thế nào cũng chẳng chạm được đất.

Cái mông nhỏ nhắn của cậu lắc lư một lúc rồi lại rụt chân về.

Cậu ngoái đầu nhìn xuống đất. Giường cũng không cao lắm, nếu ngã cũng không đến nỗi đau chết. Cậu tự nhủ rằng sống còn quan trọng hơn mọi thứ.

Nghĩ vậy, cậu nghiến răng định nhảy xuống. Nhưng đúng lúc đó, một sợi len rối quấn lấy chân cậu, khiến cả người mất thăng bằng làm cậu ngã nhào xuống đống quần áo.

Trong vài giây, Dụ Thư nằm im không nhúc nhích. Rồi từ từ, cậu nhìn lên trần nhà, thở phào: [May mà mình thông minh, đẩy quần áo xuống trước nên không sao.]

Trời lạnh buốt. Có lẽ vì thân thể nhỏ bé nên cậu không thể ngăn được cảm giác uất ức trào lên trong lòng. Nhưng dù đôi mắt đỏ hoe nhưng cậu vẫn cắn môi không khóc.

Cậu đứng dậy, đôi chân trần nhỏ xíu bước qua sàn lạnh ngắt, bắt đầu lục lọi trong ánh trăng.

Trong phòng chẳng có giấy bút nào. Hai người kia chắc chắn không phải người biết đọc biết viết, trong nhà không thể có những thứ như thế. Phải mất một lúc lâu cậu mới tìm được một cây bút kẻ chân mày gần hết mực.