Khi trở lại thành phố, không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Mạc Vũ – người đàn anh thời đại học, đang đứng trước cổng công ty với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.
“Diệp Anh! Đúng là em rồi!” Anh ta vẫy tay, tiến đến gần...
“Mạc Vũ? Anh làm gì ở đây vậy?” Cô hỏi, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
“Tôi vừa được nhận vào làm trưởng phòng marketing ở tầng trên. Em không biết tôi đã chờ để gặp lại em thế nào đâu.” Diệp Anh cười lớn, giọng nói ấm áp khiến cô không thể không bật cười theo.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ này như một làn gió mới thổi vào cuộc sống công sở tẻ nhạt của Diệp Anh, Mạc Vũ luôn mang đến cho cô cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái – một điều mà cô đã đánh mất từ khi bước chân vào guồng quay công việc đầy áp lực.
Từ cửa sổ văn phòng trên tầng cao, Hoàng Phong đứng lặng, đôi mắt tối sầm khi nhìn thấy Diệp Anh và Mạc Vũ cười đùa bên dưới.
“Cậu ấy là ai?” Anh hỏi trợ lý của mình.
“À, đó là anh Mạc Vũ, trưởng phòng marketing mới. Nghe nói anh ta là đàn anh của chị Diệp Anh.”
“Đàn anh?” Hoàng Phong lặp lại, nhưng giọng anh trầm hẳn.
Nụ cười trên gương mặt Diệp Anh. thứ mà anh hiếm khi nhìn thấy, lại được một người đàn ông khác khơi dậy. Cảm giác khó chịu âm ỉ len lỏi trong lòng anh, một cảm giác mà anh không muốn thừa nhận là ghen tuông.
Những ngày sau đó, Mạc Vũ không ngừng tiếp cận Diệp Anh. Anh ta thường xuyên ghé qua bàn làm việc của cô, mời cô đi ăn trưa, và thậm chí còn dành cả buổi tối để cùng cô chỉnh sửa bản thảo truyện mà cô đang viết.
“Thật không ngờ em vẫn giữ đam mê viết lách.” Mạc Vũ nói, ánh mắt đầy sự khích lệ.
“Đó là một phần quan trọng của em. Cảm ơn anh đã giúp chỉnh sửa nhé.” Diệp Anh cười, cảm thấy được an ủi vì có người đồng cảm với giấc mơ của cô.
Hoàng Phong vô tình bắt gặp cảnh họ ngồi cạnh nhau trong quán cà phê gần công ty. Anh bước vào, không kiềm chế được cơn bực bội.
“Cô có vẻ rảnh rỗi nhỉ, Diệp Anh. Chẳng trách công việc bị trì trệ gần đây.” Anh nói, giọng lạnh lùng.
Diệp Anh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy anh. “Công việc của tôi hoàn toàn ổn. Và đây là giờ nghỉ cá nhân.”
“Giờ nghỉ cá nhân? Thật thú vị.” Hoàng Phong nhếch mép, ánh mắt lướt qua Mạc Vũ đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Mạc Vũ đứng dậy, đưa tay ra bắt với Hoàng Phong. “Anh chắc là tổng giám đốc Hoàng Phong? Tôi là Mạc Vũ, đàn anh của Diệp Anh.”
Hoàng Phong không đáp lại cái bắt tay, chỉ nhìn anh ta với ánh mắt sắc lạnh. “Đàn anh? Có vẻ anh dành khá nhiều thời gian với nhân viên của tôi. Hy vọng điều đó không ảnh hưởng đến hiệu suất công việc.”
Câu nói của anh khiến Diệp Anh đỏ mặt vì tức giận.
“Anh đang cố nói gì vậy?” Cô hỏi, giọng thách thức.
“Tôi không nói gì cả. Chỉ mong cô hiểu ranh giới giữa công việc và cuộc sống cá nhân.” Hoàng Phong quay người bước đi, để lại bầu không khí căng thẳng.
Mạc Vũ bắt đầu nhận ra sự căng thẳng giữa Diệp Anh và Hoàng Phong, nhưng anh lại coi đó là cơ hội để tiến gần hơn đến cô.
“Em không cần phải chịu đựng anh ta như vậy.”
“Đó là công việc. Em không có lựa chọn.” Diệp Anh thở dài.
“Nhưng em xứng đáng có được nhiều hơn thế, Diệp Anh. Em có bao giờ nghĩ rằng mình không cần phải chôn vùi cuộc sống ở một nơi như thế này không? Em có tài năng, có giấc mơ. Sao không bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này?”
Lời nói của Mạc Vũ khiến Diệp Anh lặng người. Cô không thể phủ nhận rằng anh nói đúng.
Hoàng Phong không thể chịu nổi khi thấy Diệp Anh ngày càng thân thiết với Mạc Vũ. Một buổi tối, anh gọi cô vào phòng làm việc.
“Tôi cần nói chuyện với cô.”
“Về chuyện gì?” Diệp Anh hỏi, giữ vẻ bình tĩnh.
“Cô đang bị Mạc Vũ lợi dụng, cô có nhận ra điều đó không?” Anh nói thẳng.
“Anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi.”
“Nhưng tôi có quyền nếu điều đó ảnh hưởng đến công việc!” Hoàng Phong đập tay xuống bàn. “Tôi không muốn thấy cô bị lừa dối.”
“Lừa dối? Anh ấy là một người anh của tôi, và ít nhất anh ấy tôn trọng tôi hơn anh!” Diệp Anh hét lên, nước mắt tràn ra.
Hoàng Phong đứng chết lặng trước phản ứng của cô. Anh nhận ra mình đã vượt quá giới hạn, nhưng không thể ngăn bản thân nói ra:
“Vì tôi quan tâm đến cô, đồ ngốc ạ.”
Câu nói của Hoàng Phong vang vọng trong tâm trí Diệp Anh suốt đêm đó. “Tôi quan tâm đến cô.” Anh thật sự nghĩ gì khi nói ra điều này?
Cô không thể ngủ được, nhưng cũng không dám đối mặt với những cảm xúc lẫn lộn trong lòng mình. Liệu đó có phải là sự quan tâm thật sự, hay chỉ là một cách để anh kiểm soát cô?
Mạc Vũ vẫn kiên nhẫn bên cô, mang lại cảm giác an toàn mà cô từng mong muốn. Nhưng tại sao, trong những khoảnh khắc gần gũi với Mạc Vũ, cô lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy đau thương của Hoàng Phong?
Trong một buổi họp nhóm, Mạc Vũ quyết định tạo cơ hội để tiếp cận Diệp Anh hơn nữa.
“Cuối tuần này, công ty chúng ta tổ chức dã ngoại tại ngoại ô. Diệp Anh, cậu có đi không?”
Diệp Anh do dự. Cô không thích tham gia những buổi tụ tập đông người, nhưng ánh mắt mong chờ của Mạc Vũ khiến cô không nỡ từ chối.
“Tôi sẽ cân nhắc.”
“Hy vọng cậu sẽ đi. Có vài điều tôi muốn nói với cậu.” Mạc Vũ mỉm cười, khiến cô bất giác cảm thấy một chút ấm áp.
Hoàng Phong, ngồi cách đó không xa, nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại. Anh không nói gì, chỉ siết chặt cây bút trong tay.
Khi Diệp Anh đến buổi dã ngoại, Hoàng Phong đã ở đó từ sớm. Anh không tham gia hoạt động nào, chỉ đứng quan sát từ xa.
Anh thấy Mạc Vũ bước đến bên cô, mỉm cười nói gì đó khiến cô bật cười. Nụ cười ấy, thứ anh từng nghĩ chỉ dành riêng cho anh, giờ lại thuộc về người khác.
“Anh không định tham gia sao?” Linh Chi trợ lý của anh, tiến đến hỏi.
“Không cần thiết.” Hoàng Phong trả lời, ánh mắt không rời Diệp Anh.
“Anh đang ghen à?” Linh Chi cười, nhưng không nhận được phản hồi.