Đen Trắng Trong Tim

Chương 2: Lửa thách thức

Sau buổi họp, Diệp Anh ngồi thẫn thờ trước màn hình máy tính. Lời nói của Hoàng Phong cứ vang vọng trong đầu cô, như một mũi dao đâm vào lòng tự trọng.

“Không sao đâu, cậu sẽ làm được mà!” Tiểu Yên đặt một cốc cà phê lên bàn, mỉm cười động viên.

“Cậu không hiểu đâu,” Diệp Anh lắc đầu. “Anh ta... anh ta thật sự không phải con người. Lạnh lùng, cứng nhắc, và luôn nghĩ rằng mình đúng.”

“Có thể anh ta chỉ muốn thử thách cậu. Mà thử thách thì luôn khó khăn, nhưng nếu vượt qua được, cậu sẽ mạnh mẽ hơn.”

Diệp Anh thở dài, nhưng những lời của Tiểu Yên khiến cô suy nghĩ. Cô không muốn trở thành người bỏ cuộc.

Buổi tối, Hoàng Phong ngồi một mình trong căn penthouse sang trọng. Ánh đèn thành phố lấp lánh phía ngoài cửa sổ, nhưng đối với anh, nó chỉ là một cảnh tượng vô nghĩa.

Chiếc điện thoại rung lên, hiện tên một người đàn ông anh không muốn nghe nhất - cha anh.

“Hoàng Phong, bao giờ con mới chịu về nhà? Gia đình không thể mãi chờ đợi con như thế.”

“Đừng nhắc đến từ ‘gia đình’ với tôi.” Giọng anh lạnh lẽo như băng.

“Con nghĩ mình có thể chứng minh được gì khi cứ chạy trốn mãi thế? Không ai trong chúng ta nợ con điều gì cả.”

Hoàng Phong ngắt máy, cảm giác tức giận trào dâng.

“Tôi sẽ chứng minh. Không phải vì gia đình, mà vì bản thân tôi.”

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh của Diệp Anh bất chợt hiện lên trong đầu anh. Hoàng Phong bật cười nhạt, lòng tự nhủ: ‘Chúng ta sẽ xem ai kiên trì hơn ai.’

Diệp Anh thức khuya để hoàn thiện bản kế hoạch mới. Đôi mắt cay xè vì thiếu ngủ, nhưng cô không cho phép mình nghỉ. Hình ảnh ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phong và câu nói đầy tính phê phán của anh liên tục xuất hiện trong đầu.

“Được thôi, anh nghĩ tôi không làm được? Tôi sẽ cho anh thấy!” Cô lẩm bẩm, như tự khích lệ bản thân.

Khi bản kế hoạch hoàn thành, đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng. Cô ngả người ra ghế, thở dài.

Nhưng trong lòng, một cảm giác lạ lẫm trỗi dậy - không chỉ là áp lực, mà còn là một sự tò mò khó hiểu về Hoàng Phong.

Sáng hôm sau, khi Diệp Anh bước vào văn phòng anh để nộp bản kế hoạch, Hoàng Phong đã ngồi đó, như một tượng đá hoàn hảo.

“Bản kế hoạch mới đây. Tôi nghĩ lần này nó sẽ đáp ứng được yêu cầu của anh.” Cô đặt tài liệu xuống bàn, ánh mắt không né tránh.

Anh cầm lấy, lật giở vài trang. Diệp Anh đứng đó, cảm giác tim đập nhanh hơn mỗi khi anh cau mày hay nhíu nhẹ đôi lông mày rậm.

“Khá hơn lần trước.” Hoàng Phong khép tài liệu lại, giọng nói bình thản. “Nhưng vẫn chưa đủ. Cô cần bổ sung thêm phần phân tích thị trường ở đây, và làm rõ hơn các chỉ số dự kiến trong hai quý tới.”

Câu nói của anh khiến cô vừa tức giận vừa bối rối.

“Anh thật sự không thể nói một lời khen đúng nghĩa sao?” Cô bật thốt, quên mất rằng mình đang đứng trước sếp lớn.

Hoàng Phong ngẩng lên, ánh mắt chạm vào cô, đôi mắt tối tăm ấy ánh lên một tia thích thú.

“Khen ngợi không làm cô tiến bộ. Chỉ có áp lực mới giúp cô nhận ra giới hạn của mình.”

“Anh...!” Diệp Anh nén cơn giận, quay người rời khỏi phòng. Nhưng trước khi bước ra, cô dừng lại, quay đầu nói:

“Nếu anh nghĩ áp lực là cách duy nhất để con người phát triển, thì anh đang nhầm. Một ngày nào đó, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy sự hỗ trợ cũng quan trọng không kém.”

Cánh cửa đóng lại. Hoàng Phong ngồi lặng thinh, nụ cười thoáng qua trên môi. “Cô gái này thú vị hơn tôi nghĩ.”

Buổi tối, Diệp Anh đi uống cà phê với Tiểu Yên để giải tỏa căng thẳng.

“Thật là, làm việc với người như anh ta chắc cậu sớm thành bệnh nhân tâm thần mất!” Tiểu Yên cười phá lên khi nghe cô kể về Hoàng Phong.

“Cậu không hiểu đâu. Anh ta không chỉ khắc nghiệt mà còn cực kỳ khó đoán. Mỗi lần đối diện với anh ta, mình cảm giác như bị soi xét tận tâm can vậy.”

“Hơi quá lời đấy!” Tiểu Yên nháy mắt. “Nhưng này, có thể anh ta chỉ dùng cách đó để giúp cậu giỏi hơn thôi.”

“Giúp á? Mình nghĩ anh ta chỉ thích dằn mặt người khác thì đúng hơn.”

Cả hai đang trò chuyện thì một bóng dáng quen thuộc bước vào quán cà phê. Diệp Anh sững người khi nhận ra đó là Hoàng Phong.

Anh không đi một mình. Đi bên cạnh anh là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp với dáng vẻ tự tin và kiêu kỳ. Cô ấy khoác tay anh, và cả hai trông như một cặp đôi hoàn hảo.

Diệp Anh lập tức cúi mặt, hy vọng anh không nhìn thấy cô. Nhưng ánh mắt sắc bén của Hoàng Phong nhanh chóng phát hiện ra. Anh khựng lại một giây trước khi bước đến bàn của cô.

“Thật trùng hợp,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng không che giấu sự ngạc nhiên thoáng qua.

“Chào... sếp.” Diệp Anh cảm thấy cả người mình cứng đờ.

“Không cần câu nệ thế.” Anh nhếch môi cười nhẹ, rồi quay sang cô gái bên cạnh. “Đây là Diệp Anh, trợ lý dự án của tôi.”

Cô gái nhìn Diệp Anh với ánh mắt dò xét, rồi nở nụ cười mỉa mai. “Ồ, ra là cô ấy. Tôi nghe nói cô đã làm Hoàng Phong khá bận tâm gần đây.”

Diệp Anh ngạc nhiên. “Bận tâm?”

“Cô ấy nói đúng. Dự án này rất quan trọng, và tôi cần tất cả nhân sự phải làm việc hết sức.” Hoàng Phong đáp, giọng nói lạnh lẽo quen thuộc.

Diệp Anh không hiểu tại sao mình cảm thấy khó chịu trước câu trả lời của anh. Nhưng cô chỉ mỉm cười nhạt và nói:

“Tôi sẽ cố gắng không làm anh thất vọng, thưa sếp.”

Hoàng Phong nhìn cô, ánh mắt phức tạp hơn thường lệ. Nhưng anh không nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi bước đi cùng cô gái kia.

Khi bước ra khỏi quán cà phê, Hoàng Phong vẫn không thể xua đi hình ảnh của Diệp Anh.

Cô gái đó, với ánh mắt kiên định nhưng đôi khi đầy tổn thương khiến anh cảm thấy lạ lẫm. Anh không biết tại sao mình lại để ý đến cô nhiều như vậy, rõ ràng anh tiếp cận cô là có mục đích khác. Có lẽ là vì cô quá khác biệt với những người anh từng gặp.

Nhưng anh không muốn thừa nhận rằng, sâu thẳm trong lòng, sự mạnh mẽ của cô đã bắt đầu lay động những bức tường anh dựng lên quanh mình.

Diệp Anh trở về nhà sau buổi tối đầy căng thẳng. Cô không thể xua đi hình ảnh của Hoàng Phong và cô gái bí ẩn kia ra khỏi đầu.

“Cô ta là ai? Sao anh ta lại đi cùng một người như vậy? Người yêu sao? Không... Không liên quan gì đến mình!” Cô lẩm bẩm, tự nhắc bản thân không được để tâm đến chuyện đời tư của anh.

Nhưng càng cố quên, cô lại càng bị cuốn vào mớ cảm xúc hỗn độn. Hoàng Phong không giống bất kỳ ai cô từng gặp lạnh lùng, bí ẩn, nhưng đôi lúc ánh mắt của anh như chứa đựng một nỗi buồn sâu kín.

Cô không muốn thừa nhận, nhưng mỗi khi đối mặt với anh, cảm giác trái tim mình đập nhanh là có thật.