Làm Ruộng Trong Trò Chơi Tận Thế

Chương 50

Nhưng hiện tại, xuống núi không phải lựa chọn an toàn. Dòng suối đã tràn bờ, nước lũ từ phía dưới đang cuồn cuộn dâng lên. Cậu chỉ còn cách duy nhất: chạy lên cao, hy vọng tìm được một nơi an toàn.

---

Tiếng sấm rền vang như xé toạc bầu trời. Chưa kịp ổn định nhịp thở, Giản Tinh Ý đã nghe thấy âm thanh ầm ầm phía sau. Quay đầu nhìn lại, cậu kinh hãi khi thấy dòng suối bất ngờ dâng cao, nước lũ cuồn cuộn kéo theo bùn đất, đá ngầm, tất cả đổ về phía cậu như mãnh thú.

Giản Tinh Ý: "Chết tiệt…!"

Chưa kịp né tránh, cậu đã bị dòng nước lũ hung bạo cuốn phăng.

Giản Tinh Ý: Không phải chứ… Đây là lần đầu tiên toàn bộ người chơi trải nghiệm thảm họa tự nhiên trong Hòa Bình Sơn, vậy mà mình lại là kẻ đầu tiên hứng trọn sao?

Dòng nước xiết không ngừng vặn xoắn, như muốn xé tan cơ thể cậu.

Giản Tinh Ý: "A… không…!"

Tiếng hét của cậu hòa lẫn trong tiếng mưa gió và sấm sét, mất hút giữa cơn thịnh nộ của thiên nhiên.

Giữa dòng nước hung hãn, Giản Tinh Ý không ngừng vùng vẫy, đầu óc hỗn loạn nhưng vẫn nhanh chóng tìm ra giải pháp. Cậu vội lục ba lô, lấy ra sợi dây thừng và chiếc móc mà mình đã mua trước đó từ thương thành. Nhằm chuẩn một gốc đại thụ bên bờ, cậu ném mạnh chiếc móc. à

Chiếc móc bám chặt vào thân cây. Giản Tinh Ý siết chặt dây thừng, cơ thể bị treo lơ lửng giữa dòng nước cuồn cuộn, chịu đựng sức mạnh khủng khϊếp của dòng lũ đang không ngừng xô đẩy.

Cậu cố gắng cuộn mình lên, tay bám chặt sợi dây thừng, hy vọng kéo bản thân lên bờ. Nhưng dòng nước xiết quá lớn, như muốn xé toạc cậu ra từng mảnh.

"Khốn kiếp!" Cậu nghiến răng, nhưng . vừa siết dây, một nhánh cây lớn bị nước cuốn phăng đập mạnh vào eo cậu. Đá vụn trong nước cũng quệt qua chân, để lại những vết cắt sâu.

Dù đau đớn, Giản Tinh Ý không dám để ý đến thương tích. Tâm trí cậu chỉ tập trung vào việc giữ lấy sợi dây.

Giữa tiếng mưa rơi ầm ầm và tiếng nước gào thét, một âm thanh yếu ớt lọt vào tai cậu: "Cứu mạng! Cứu với!".

Giản Tinh Ý giật mình, nghĩ mình nghe nhầm. Nhưng khi ngầng đầu lên, cậu. nhìn thấy một bóng người bị dòng nước cuốn đi từ phía thượng nguồn.

Đó là một người đàn ông, cơ thể đầy thương tích, đang bị dòng lũ kéo về phía Giản Tinh Ý.

"Cứu tôi! Làm ơn!" Người đàn ông cố gắng hét lớn, nhưng giọng nói đã hòa lẫn vào tiếng mưa và dòng nước.

Giản Tinh Ý cắn răng, nhìn cảnh tượng đó. Ốc còn không mang nổi mình ốc, cậu còn chưa thoát hiểm, nhưng làm sao có thể làm ngơ trước một mạng người sắp chết đuối?

Cậu siết chặt dây thừng quanh eo, cánh tay mỏi nhừ run lên, nhưng vẫn vươn tay về phía người đàn ông.

"Bắt lấy!”

Người đàn ông vùng vẫy, chật vật bơi đến và nằm lấy tay cậu.

"Làm ơn... Đừng buông tay!" Người đó khần thiết cầu xin, đôi mắt đầy tuyệt vọng.

Giản Tinh Ý không trả lời, toàn thân căng như dây đàn. Một tay nằm lấy người đàn ông, tay còn lại bấu chặt dây thừng. Lòng bàn tay cậu đã rách toạc, máu nhỏ từng giọt xuống dòng nước đang xoáy cuộn.

Dây thừng siết chặt lấy eo cậu, đến mức thịt da cũng bị rách, để lại những vết thương rỉ máu. Nhưng cậu vẫn không dám buông.

Người đàn ông cũng chẳng khá hơn, trên người đầy vết thương, máu trộn lẫn với nước mưa, nhưng cả hai vẫn gắng sức giữ lấy sợi dây – thứ duy nhất níu họ lại với sự sống.

Thời gian như kéo dài vô tận, nhưng may mắn thay, trận lũ đến nhanh mà đi cũng nhanh. Khi nước bắt đầu rút, Giản Tinh Ý và người đàn ông cuối cùng cũng bám được vào bờ.

Cả hai cùng ngã sụp xuống đất, thở dốc, mệt mỏi đến mức không còn sức nhấc một ngón tay. Nước mưa vẫn xối xả trút xuống, hòa cùng hơi thở hồng hộc của những người vừa thoát khỏi tay thần chết.

Nằm ngửa trên mặt đất lạnh lẽo, Giản Tinh Ý ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: "Mình vẫn sống... thật là may mắn.”

Người đàn ông trông còn thảm hại hơn cả Giản Tinh Ý, toàn thân ướt sũng, bùn đất phủ kín và miệng vết thương rướm máu. Hắn thở hổn hển, ánh mắt nhìn Giản Tinh Ý đầy cảm kích, cố gắng cất tiếng giữa từng hơi đứt quãng:

“Cậu… cậu thật tốt… Cảm ơn đã cứu tôi, thật sự cảm ơn! Tôi tên Hải Hải, Lam Thiên Bạch Vân…”

Đáng tiếc, Giản Tinh Ý hoàn toàn không nghe rõ. Cậu vẫn nằm bẹp trên mặt đất, tai ù đi, đầu óc quay cuồng, cả người mềm nhũn không còn chút sức.

Cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Thề có trời, mình suýt mất mạng thật!”

Cảm giác như linh hồn vẫn chưa kịp quay về cơ thể, cậu chỉ nằm đó, thở gấp từng hơi, đợi cơ thể phục hồi.

Nhưng khi bình tĩnh lại, những cơn đau trên người bắt đầu trở nên rõ rệt hơn. Phần lớn là vết thương ngoài da, nhưng nghiêm trọng nhất là ở phần eo – vừa bị dây thừng siết rách da, vừa bị cành cây sắc nhọn cứa thành một vết cắt sâu.

Giản Tinh Ý đau đến mức muốn chửi thề, nhưng cũng chẳng còn hơi sức đâu mà để ý.