Cô Lang đẩy Giản Tinh Ý vào trước, rồi đứng ngay cửa, một tay cầm súng bắn liền, hòng ngăn cản đám tang thi đang lao tới.
Quái vật ùn ùn kéo đến, miệng chúng đầy máu, gào thét, ép sát phòng trọ nhỏ. Cảm giác áp lực tăng lên từng giây, và phòng ở càng lúc càng rung lên dữ dội.
Giản Tinh Ý cảm thấy trần nhà bắt đầu rít lên, vỡ vụn từng chút một, cậu im lặng, chỉ biết đứng yên.
Phòng nhỏ ngày càng yếu ớt, nhưng bên ngoài, tang thi dường như đã tạm thời bị đẩy lùi. Cô Lang nhìn quanh, xác định được tình hình, rồi quay lại, ra lệnh: “Đi! Lập tức lao ra!”
Cùm cụp ——
Hai người di chuyển, điểm chịu lực thay đổi, căn phòng cuối cùng không thể chịu đựng được mà sụp đổ. Tường gỗ vốn đã mong manh giờ đây vỡ vụn, mái lá và xà nhà rơi xuống như mưa.
Mắt thấy xà nhà to lớn sắp đổ sập xuống hai người, Cô Lang vì đang tập trung vào đám tang thi bên ngoài mà không nhận ra nguy hiểm đang đến gần. Giản Tinh Ý hít một hơi thật sâu, dùng hết sức lực trong người đẩy Cô Lang về phía trước.
Cú đẩy mạnh mẽ khiến Cô Lang thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bản thân Giản Tinh Ý lại bị lực đẩy làm ngã xuống. Một tiếng "Ầm" vang lên, đầu gỗ nặng nề vắt ngang qua giữa họ, chia cắt hai người.
Đáng tiếc, lực cản quá lớn khiến cậu không giữ được thăng bằng, và kho hàng lại nằm sát bờ hồ. Vì thế, Giản Tinh Ý rơi thẳng xuống, từ độ cao hai mét, ngã thẳng xuống nước.
“……!”
Cô Lang trừng mắt, hét lên: "Này...!"
Giản Tinh Ý nhìn thấy Cô Lang ngày càng xa, tai chỉ nghe thấy tiếng thét gào của tang thi.
Cậu rơi xuống.
Chết rồi…
Giản Tinh Ý chợt nhớ ra, cậu không biết bơi!
Thình thịch ——!!
Giản Tinh Ý hoàn toàn chìm vào trong nước, cảm giác sợ hãi và bóng tối ngay lập tức bao trùm lấy cậu. Cậu vùng vẫy đôi tay, cố gắng hướng lên bề mặt nhưng chẳng thể nào thoát ra. Trong lúc hô hấp bị giằng co, sự hỗn loạn khiến cậu bất chợt nhìn thấy dưới đáy hồ… một ngôi mộ bia.
Chờ đã?
Hình như là hai bia mộ?
Chưa kịp phản ứng, một lực lượng không rõ từ đâu bất ngờ đẩy cậu về phía trước, khiến Giản Tinh Ý đυ.ng phải ngôi mộ bia. Cậu chống tay dưới đáy hồ, loạng choạng đứng dậy, ho sặc sụa, nước tràn ra từ miệng.
“……?”
Giản Tinh Ý ngạc nhiên, nhìn quanh. Cậu đã lấy lại được hơi thở, nhưng hồ nước vẫn còn bao phủ trên đầu, giống như một lớp trần nhà.
Dưới này không phải đáy hồ nữa mà giống như một thế giới bí mật, kín đáo, không giống bất cứ nơi nào trước đây.
Giản Tinh Ý ngơ ngác đưa tay về phía mặt nước, nhưng cậu lại cảm thấy một lớp vô hình ngăn cản. Nước hồ sáng lấp lánh, phản chiếu lại hình ảnh của cậu, ướt đẫm và bối rối, giống như đang nhìn vào một chiếc gương không thể xuyên qua.
Thật kỳ lạ…
Giản Tinh Ý ngồi quỳ bên mộ bia, chậm rãi lấy lại bình tĩnh, cảm nhận nhịp tim đang dần ổn định, cơ thể cũng ngừng run rẩy.
Cậu hít một hơi sâu, định mở hệ thống liên lạc để báo với Cô Lang rằng mình an toàn, nhưng lại phát hiện không thể gửi tin nhắn.
A…?
Sao lại không thể gửi tin được? Đáng lẽ ra trong thế giới thực tế ảo này tín hiệu phải bao phủ mọi nơi chứ.
Giản Tinh Ý nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhưng nếu không tìm ra lý do, chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi nơi này...
Giản Tinh Ý hướng mắt về phía trước, nhìn thấy hai ngôi mộ bia cách đó không xa.
Mộ bia số 05: Kiến tạo giả W và C.
Mộ Minh Chí: Thế giới và tôi nguyện yêu em mãi mãi, sống thật đẹp dưới ánh mặt trời.
Kiến tạo giả W và kiến tạo giả C đã dành trọn cả đời để xây dựng thành lũy an toàn cho nhân loại. Dù thành lũy ấy cuối cùng sụp đổ, ý chí của nhân loại vẫn mãi trường tồn.
---
Giản Tinh Ý đọc những dòng chữ trên mộ bia, trong lòng thoáng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
"Hẳn đây là một đôi." Cậu thầm nghĩ.
Tuy chưa hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, nhưng từ những thông tin trước mắt, Giản Tinh Ý biết được cos bia mộ của một vị quan chỉ huy và thuộc hạ của cô, hai vị kiến tạo giả. Nhưng khi cậu nhìn lại hoàn cảnh xung quanh...
"Sống thật đẹp dưới ánh mặt trời..."
Vậy mà hiện tại, hai tấm mộ bia lại lặng lẽ đứng dưới đáy hồ lạnh lẽo. Mặt đá đã phủ đầy rêu xanh, xung quanh không một bóng cây, không một ngọn cỏ. Ánh sáng yếu ớt từ nước hồ chiếu xuống chỉ làm tăng thêm vẻ hoang vu, u ám của nơi này.
Nếu không phải vì hai tấm mộ bia dựa vào nhau, có lẽ khung cảnh này sẽ càng trở nên bi thảm hơn.
Giản Tinh Ý cảm thấy một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng. Cậu bỗng thấy thương cảm cho những người nằm dưới ngôi mộ này, như thể họ đã bị lãng quên trong một thế giới đầy hỗn loạn và tàn nhẫn.
Nhưng bái tế ở nơi hoang vu như thế này thì làm sao được?