Đến Giờ Diễn Kịch Rồi

Chương 1

Trời trong xanh, không một gợn mây, Bắc Thị hôm nay quả là một ngày đẹp trời hiếm có, nhưng tâm trạng của Trần Lộ lúc này lại u sầu như mây đen.

Bởi vì cậu vừa nhắm mắt mở mắt ra thì đã xuyên sách.

Hơn nữa, Trần Lộ rất "may mắn" là chưa từng đọc quyển sách này, lý do cậu biết mình xuyên sách là vì trong đầu cậu hiện lên rõ ràng một đoạn văn bản về cốt truyện sắp diễn ra trong thế giới này, hơn nữa còn yêu cầu cậu phải diễn theo cốt truyện của sách.

Cậu chính là thụ chính của thế giới này.

Thụ chính nha! Toẹt vời!

...Nếu tên của thế giới tiểu thuyết này không phải là "Người tình hợp đồng: Tổng tài bá đạo cưỡng chế yêu" và cậu không phải là tổng tài bá đạo, mà là người bị cưỡng chế yêu.

Trần Lộ nằm trên giường mất rất nhiều thời gian để tiêu hóa sự thật này, cuối cùng tập trung sự chú ý vào phần đầu câu chuyện mô tả "dung mạo tuyệt mỹ" của nhân vật chính, cậu mới bước xuống giường, lê từng bước nặng nề đến trước gương để kiểm tra ngoại hình hiện tại của mình.

Trong lòng Trần Lộ đã chuẩn bị tâm lý sẽ nhìn thấy một ngoại hình khá phi logic, nhưng khi nhìn thấy trong gương là một người đội mũ bê rê màu vàng, da trắng như tuyết, tóc đen như mun, môi đỏ như máu... à không, đỏ như anh đào, Trần Lộ vẫn im lặng.

Trần Lộ đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng điều này không bao gồm việc dán thêm tám mươi lớp filter làm đẹp lên mặt cậu!

Đừng có tùy tiện phá hoại gương mặt của cậu!!!

Nhìn thấy gương mặt mình biến đổi, còn đáng sợ hơn là nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ!

Trần Lộ cạn lời, sau đó nhìn thấy gương mặt tiểu bạch hoa hoàn hảo trong gương theo tâm trạng của mình mà thay đổi, vẻ mặt mếu máo, mong manh đến mức khiến cậu, người duy nhất chứng kiến, cảm thấy đau lòng, vì vậy Trần Lộ vô thức đau lòng vài giây, đột nhiên nhận ra người trong gương là ai, trong lòng lập tức hiện lên một triệu từ chửi thề, gào thét trong im lặng.

Hít sâu vài hơi, Trần Lộ mới miễn cưỡng ổn định tinh thần.

Không sao!

Dù sao cậu cũng không nhìn thấy gương mặt này của mình.

Trần Lộ tự an ủi vô ích, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu cũng nhanh chóng đưa ra một quyết định.

Hiện tại cậu cũng chỉ có một lựa chọn, dù sao cậu đã xuyên tới và vật lộn vài tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa tìm được cách nào để quay về thế giới của mình, cách khả thi nhất để quay về, dường như chỉ có làm theo hướng dẫn và hoàn thành cốt truyện của thế giới này.

Còn việc diễn vai thụ chính này... Dựa theo ấn tượng của Trần Lộ về thể loại truyện này, có lẽ không quá khó.

Suy cho cùng, nhân vật này cũng chỉ là một tiểu bạch hoa, cậu chỉ cần diễn tốt vai đau lòng, tủi thân, yếu đuối, khóc nhè là được. Nghĩ đến hình ảnh phản chiếu trong gương vừa rồi, Trần Lộ cảm thấy game nhập vai một người này có độ khó bằng 0.

Hiện tại, thứ duy nhất khiến Trần Lộ cảm thấy khó khăn là nội dung cốt truyện đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu không nhiều, chỉ khoảng một hai chương đầu, giống như hướng dẫn dành cho người mới bắt đầu.

Không biết là thật sự chỉ có bấy nhiêu thông tin, hay giống như khi cậu chơi game, sau khi hoàn thành phần nhiệm vụ này, tự nhiên sẽ xuất hiện nhiệm vụ tiếp theo để người chơi hoàn thành.

Tóm lại... bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Trần Lộ nghĩ như vậy, liếc mắt nhìn đồng hồ trong phòng.

Sau một hồi loay hoay, bây giờ đã là chiều tối, kim đồng hồ chỉ 5 giờ 30.

Tức là...

Trần Lộ buộc phải nhớ rõ cốt truyện trong sách, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy cánh cổng lớn của khu biệt thự sang xịn đang từ từ mở ra, một đoàn xe từ bên ngoài chậm rãi tiến vào.

Đây cũng là đoạn đầu tiên của câu chuyện trong đầu Trần Lộ, là khởi đầu của toàn bộ câu chuyện này.

Chỉ có điều, "Trần Lộ" trong cốt truyện phải buồn bã nhìn đoàn xe, còn ánh mắt của Trần Lộ lại đổ dồn vào chiếc xe sang trọng siêu dài ở giữa đoàn xe, trông rất nổi bật, cả người nó như viết "Tao rất đắt, đυ.ng vào tao là cả đời phải làm việc cho tao"...

Trần Lộ suy tư sâu sắc về nhân sinh.

-- Tài xế của chiếc xe này có cần phải có bằng lái xe tải không nhỉ?

Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời chính xác, Trần Lộ đã thấy đoàn xe dừng lại, hơn 10 vệ sĩ từ những chiếc xe hộ tống phía trước và phía sau bước xuống một cách chỉnh tề, rất chuyên nghiệp bảo vệ xung quanh chiếc xe sang trọng siêu dài đó.

Tư thế và đội hình hoàn toàn đạt điểm tối đa.

Sau khi tạo đủ bầu không khí "ra vẻ", mới có người bước đến cửa sau của chiếc xe, cung kính mở cửa cho người bên trong.

Trần Lộ ở trên lầu nhìn rõ toàn bộ quá trình, không nói nên lời.

Màu mè quá ha!

Trong đầu cậu có đoạn miêu tả về phần mở đầu cốt truyện này.

Thụ chính của nguyên tác, tức là cậu hiện tại, trằn trọc trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng động trong sân, bèn đi đến cửa sổ, buồn bã nhìn công chính được một đám người vây quanh bước vào căn nhà này, tiếp theo là tiếng gõ cửa, người giúp việc đến nhắc nhở thụ chính rằng đại thiếu đã về, mời cậu xuống nhà ăn ở tầng một dùng bữa.