Chương 8
Sắc mặt Sở Tịch âm trầm bất định, mãi sau mới hỏi lại Đổng Sa: “Em thấy Trịnh Bình yêu tôi thật sao? Là yêu theo kiểu tình yêu nam nữ sao?”Đổng Sa rụt rụt rè rè một lúc lâu rồi gật đầu.
“…..Vậy em thấy tôi có yêu Trịnh Bình không?”
Đổng Sa không dám nói câu nào, Sở Tịch đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi gằn: “Phải, tôi yêu hắn, yêu muốn chết luôn ấy!”
Y vùng vằng bước vội ra ngoài, Đổng Sa cuống cuồng nhào tới giữ y lại: “Sở thiếu gia! Đừng như vậy! Ngài đừng nổi nóng a!
Sở Tịch cố nén ý nghĩ muốn gạt nàng ta ra: “Làm gì! Người ta đi toilet!”
Đổng Sa liền buông tay ra, nhưng lại không dám bỏ đi, lật đật chạy đến chờ ngoài cửa toilet. Sở Tịch chống khuỷu tay lên bồn rửa, lòng bàn tay vốc nước lên rửa mặt, một lúc sau mới tỉnh táo lại.
Y nhìn chằm chằm vào mặt mình trong gương, lầm bầm chửi: “Vô sỉ.”
Đổng Sa muốn nói gì đó xong lại miễn cưỡng nhịn vào, Sở Tịch qua gương liếc nàng một cái, nóng nảy giải thích: “Đang nói Trịnh Bình!”
“Ngài cùng Trịnh Bình……”
Kì thực là hai chuyện chẳng liên quan gì nhiều, thế mà trong đầu Sở Tịch trong phút chốc xẹt qua cái hôn mãnh liệt nóng bỏng hôm đó. Tiếng sóng biển rõ mồn một như sấm rền bên tai, ý tứ dây dưa xâm phạm trong lời nói, mùi hương nam tính tạo cảm giác áp bức mãnh liệt.
Loại chán ghét này không phải chỉ là do tiếp xúc gần gũi cơ thể, mà hơn cả là một kiểu thận trọng, giống như dã thú bị xâm phạm lãnh thổ, đối với kẻ xâm lược liền bày ra phản xạ thù địch có điều kiện.
“Tôi cùng hắn chẳng có quan hệ gì sất.”
Sở Tịch quay trở ra ngoài, đúng lúc đó, ngoài cửa sổ có một bóng đen thình lình vụt qua, động tác nhanh gần như không thấy gì, nhưng trùng hợp lúc đó lại bị Sở Tịch liếc thấy, y quát: “Ai ở phía đó?”
Đổng Sa tiến đến vài bước, chỉ thấy một bóng người buộc dây thừng trên lưng, theo đường cống thoát nước trượt xuống. Nàng không kịp nghĩ liền đập vỡ cửa sổ, tiếng chuông báo động chói tai ngay lập tức vang lên khắp tòa nhà.
Mà ngay lúc đó, Sở Tịch rảo bước đi qua chắn sau lưng Đổng Sa, im lặng không lên tiếng giương súng lên nhắm vào kẻ ngoài cửa sổ, bóp cò một cái. Đổng Sa kinh ngạc quay đầu lại, Sở Tịch thần sắc lãnh đạm, liếc nhìn kẻ bị trúng đạn giữa đùi đang lơ lửng trên không, lắc lắc đầu.
“Nhất định là do Trịnh Bình phái đến, tên kia so với tưởng tượng của em sẽ phải ngụy trang nhiều hơn.”
Đổng Sa cả kinh: “Hắn sẽ xông tới đây sao?”
Sở Tịch nhìn nàng, chậm rãi nói: “….Có đấy. Hắn mà không thấy ai trở về báo cáo, liền đoán ra ngay chuyện gì xảy ra.”
Cầu thang phía trên rầm rầm tiếng bước chân, đó là tiếng vệ sĩ chạy xuống lầu bắt trói tên mật thám kia lại. Sở Tịch không còn hứng thú, y day day huyệt thái dương, mệt mỏi ra lệnh: “Nơi này không còn an toàn nữa, tôi đến ở tạm nhà em.”
“Nhà em? Nhà em bị theo dõi mà !”
“Em quá coi thường kỹ thuật hóa trang của lão bản này rồi,” Sở Tịch nói, “hồi tôi mới từ Anh trở về, đâu đâu cũng có người truy sát, có biết làm thế nào tôi chạy thoát không? Chính là nhờ tài hóa trang điệu nghệ đấy,…. Kia, có phấn hộp không? Lấy đây hai cây bút kẻ mắt nào.”
___
Đổng Sa đứng tựa vào cửa phòng trang điểm, năm phút sau cửa mở, Sở Tịch cầm hộp phấn đi ra, chau mày nhìn chằm chằm vào mình trong gương, hỏi: “Đổng Sa em có thấy tôi thực sự rất hợp với nghề trát vôi vữa không?” [=)))))]
Đổng Sa hóa đá một lúc lâu mới nói: “Ngài không thoa son môi à?”
“Thôi miễn,” Sở Tịch lơ đễnh cất lại hộp phấn, dưới ánh đèn bày ra cái vẻ mỹ nhân mặt lạnh đúng chuẩn, “—— rất nhiều người nhận thức sai về hóa trang thành nữ, thực ra trang điểm đậm là cực kì không nên, nhất là son môi, thoa son quá đậm dễ làm bại lộ đặc điểm nam tính trên khuôn mặt. Bây giờ làm gì còn mấy cô gái mỗi ngày đều phấn son dày mặt như em, Đổng Sa lần sau em nên chú ý, trang điểm nhẹ nhàng cũng có phong vị của nó.”
Y lườm Đổng Sa một cái: “………Nhìn cái gì mà nhìn? Không tin à?……. Không tin thì xuống kia tùy tiện tìm một ai đấy mà hỏi, hai người chúng ta đứng cạnh nhau xem ai hấp dẫn hơn?”
Đổng Sa lại nguýt y đến nửa ngày, quay đầu đi nói: “Em không cần cùng ngài so đo sự thật…..”
Bọn họ đi xuống thang máy ngoài trời, hình bóng Sở Tịch phản chiếu trong tấm kính thủy tinh. Tóc ngắn, người gầy, khoác váy da dê, giày da cao cổ bóng loáng(1). Sở Tịch cốt cách đơn bạc, một chút trang điểm nhẹ nhàng ngay lập tức làm dịu đi ngũ quan xinh đẹp sắc bén ban đầu, nhìn thoáng qua chỉ là một cô gái vóc dáng cao gầy, có gương mặt tuyệt đẹp cùng nét cười duyên dáng, vừa khéo hòa vào đám trai thanh gái lịch trong câu lạc bộ dưới tầng. (www.shenyaying.wordpress.com)
“Đúng rồi Đổng Sa,” Sở Tịch đột nhiên hỏi, “Kha Dĩ Thăng….Kha Dĩ Thăng ra sao rồi?
Đổng Sa đáp: “Kha tiên sinh có tới vài lần, lần nào cũng hỏi đã tìm được ngài chưa. Mấy hôm trước vừa tới, nhưng lúc đấy ngài đang truyền nước, em không rõ ý ngài thế nào, nên đành nói là chưa tìm được.”
“Chuyện với Trịnh Bình thế nào?”
“Xem ra rất khó coi. Trịnh Bình bày binh phục kích ông ấy, nhưng lại bị chính ngài đâm cho một đao vào sườn, sau đó thiếu chút nữa bị Kha Dĩ Thăng đánh gục tại chỗ.”
Sở Tịch không nói không rằng, hồi lâu sau mới cười lạnh một tiếng: “Đúng là lưỡng bại câu thương(2)!”
(2) 狗咬狗一嘴毛: hai con chó mà đánh nhau thì chẳng được ích lợi gì, cuối cùng mỗi con đều ngậm một miệng đầy lông trở về (ta thấy nó giống câu “lưỡng bại câu thương” trong tiếng Việt)
Lúc này thang máy ngoài trời đi được nửa đường, một thang máy khác cũng đang từ từ đi lên, thời điểm đi ngang qua Đổng Sa chợt cúi thấp đầu, hô lên một tiếng: “——Kha Dĩ Thăng!”
Sở Tịch ngẩng phắt đầu lên nhìn, Kha Dĩ Thăng cùng mấy tên thủ hạ đứng ở bên thang máy khác đi thẳng lên trên. Trong phút chốc, giống như có thần giao cách cảm, Kha Dĩ Thăng đột nhiên quay đầu lại, nhìn trực diện về phía này.
Kì thực sự việc chỉ diễn ra trong vỏn vẹn có vài giây đồng hồ, xuyên qua bức tường thủy tinh, Kha Dĩ Thăng vừa giống như đã nhìn thấy y, lại vừa giống như không thấy gì. Một khắc sau khi thang máy vừa xuống dưới, Sở Tịch một phen kéo Đổng Sa đi, gọi: “Nhanh!”
“Sao….Sao vậy chứ?”
“Hắn nhận ra tôi mất!”
Đổng Sa cả kinh: “Sao có thể? Ngay cả em cũng không thể lập tức nhận ra ngài!”
“Em đâu phải Kha Dĩ Thăng cơ chứ!”
Bọn họ vội vàng chạy qua đám người đang vui vẻ trong quầy bar dưới lầu, vừa bước tới cửa lớn, phía sau chợt có mấy tiếng xôn xao, mấy gã to cao vội vàng chen chúc trong đám đông đi về phía họ. Đổng Sa tái mặt, thấp giọng ra lệnh cho người giữ cửa: “Kêu bảo vệ chặn họ lại!”
Tên giữ cửa nhanh nhẹn gật đầu để cho hai người đi qua. Trước cửa đã chực sẵn một chiếc Jaguar chống đạn, Sở Tịch bước nhanh xuống cầu thang, tay vừa mới chạm đến cửa xe, phía sau một giọng nói kêu lên: “——Sở Tịch!”
Sở Tịch không quay đầu lại, Đổng Sa đứng chắn sau người y, thấp giọng bảo: “Kha tiên sinh ngài nhận nhầm rồi.”
___
Kha Dĩ Thăng đối với cô gái đang quay lưng lại mà hét lớn: “Sở Tịch, con về rồi!”
Sở Tịch sững lại, sau đó liền mở cửa xe. Vừa lúc Kha Dĩ Thăng ba bước tiến thành hai vội vàng tới, nắm chặt bả vai Sở Tịch: “Con nghe ta nói đã…..”
Sở Tịch quay lại nhìn hắn: “Kha tiên sinh, nhầm người rồi.”
Ngữ khí của y lạnh như băng, dưới ánh đèn lộng lẫy của đêm Hongkong, đường nét tinh xảo trên sườn mặt nghiêng nghiêng của y hiện lên thật quý phái, thậm chí có thể nhìn thấy trên thái dương đường gân xanh nhạt nổi trên nước da trắng mịn. Cứ như vậy mà lạnh lùng vô cảm, lại còn đôi mắt kia, thật lâu năm mới nảy sinh được một chút tin tưởng mà giờ đây chẳng còn sót lại tí gì.
Kha Dĩ Thăng có hơi chút hối hận: “Sở Tịch con………”
“Ngài nhậm lầm người.”
“Ta nhận ra con,” Kha Dĩ Thăng trầm giọng nói, “hóa thành tro ta vẫn nhận ra.”
Sở Tịch không thốt nên lời, quan sát hắn.
“Ta chỉ muốn hỏi con……..Có cần giúp gì không? Hiện giờ con ra sao rồi? Nếu cần gì, như trước đây, con cứ việc……..”
Sở Tịch nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu sau mới lắc đầu nói: “Quá muộn rồi.”
—— Tôi cũng không còn tin ông nữa.
Y muốn bỏ vào xe, thế nhưng Kha Dĩ Thăng không chịu buông tay, lực đạo như thể muốn kéo y về phía mình, không chút thả lỏng.
Trong ánh mắt hắn phút chốc lóe lên cảm xúc bi thương: “Mặc kệ con có tin hay không, ta chưa hề nghĩ đến sẽ làm hại con…..”
“Đã quá muộn.”
Sở Tịch con!….”
Sở Tịch lắc đầu, quay người toan bước lên xe. Kha Dĩ Thăng nhìn y cười khổ: “Sao con lại phũ phàng như vậy?”
Vừa lúc đó một chiếc xe khác cũng khựng lại ngay bên cạnh, Trịnh Bình từ trong xe bước ra, hớn ha hớn hở chào hỏi Kha Dĩ Thăng: “Yêu, Kha tiên sinh cũng tới sao?”
Sở Tịch cứng người, đi không được mà ở lại cũng chẳng xong, chưa kịp phản ứng đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào trong ***g ngực, Kha Dĩ Thăng kéo đầu y sát vào khuỷu tay mình, thân mật ôm rồi cùng Trịnh Bình đáp lễ: “Sao, nơi này chỉ ngài được đến còn tôi thì không?”
Sở Tịch trốn trong ***g ngực Kha Dĩ Thăng, khẽ ra lệnh không để ai khác nghe thấy: “Mau tống cổ hắn đi.”
Kha Dĩ Thăng vô cùng tự nhiên vươn tay mở cửa xe, làm ra vẻ muốn rời đi, cùng Trịnh Bình ha ha cười: “Nếu là cũng đến mua vui, tôi đây không quấy rầy Trịnh tiên sinh nữa. Mời ngài đi trước.”
Trịnh Bình mới đầu cũng chẳng buồn quan tâm, hắn thèm vào để ý đến ả tình nhân của Kha Dĩ Thăng làm gì? Nhưng mà cái tên này đang lúc cao hứng lại nhịn không được muốn trêu tức người ta, cố ý nhìn chằm chằm vào cô gái chỉ lộ ra nửa khuôn mặt kia rồi chọc Kha Dĩ Thăng: “Kha tiên sinh nhanh thật đấy, mới mấy hôm trước còn——”
Hắn đang định nói ngài mấy hôm trước còn hai mặt một lời nói với tôi ngoài Sở Tịch ra có vấn đề gì cũng đừng hòng gọi đến, thế mà hôm nay lại có hứng thú ra ngoài vung tiền chơi gái? Kết quả lời chưa ra khỏi miệng đã kịp dừng lại, hắn híp mắt nhìn chằm chằm cô gái kia mấy giây, chậm rãi cười hỏi: “Cô em này là người trong quán Đổng tiểu thư à, sao tôi chưa từng gặp qua? Xin hỏi cô là?….”
(1) có thể tưởng tượng em nó mặc như này: