Chương 7
Đổng gia đại tiểu thư nuôi một gã trai bao.Mà cái tên trai bao đó còn cao giá lắm cơ, hình như y ở tầng chót của câu lạc bộ, rất ít người được nhìn thấy mặt thật của y. Nghe nói tình hình sức khỏe người này còn không tốt, Đổng Sa mỗi ngày kêu người tận tình chăm sóc, chỉ e xảy ra sơ xuất. Kết quả chưa đến hai ngày mọi người đều cười cười nói nói bàn ra tán vào phen này Sở Tịch thật sự xong rồi, nữ nhân của y đến tỳ bà cũng buông (1), xem ra lần này họ Sở còn lâu mới gượng dậy nổi.
(1) Nguyên văn là 琵琶别抱, xuất xứ từ hai câu thơ dưới đây trong tác phẩm “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị:
千呼萬喚始出來 Mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ,
猶抱琵琶半遮面 Tay ôm đàn che nửa mặt hoa.
(Bản dịch của Phan Huy Vịnh)
琵琶别抱 là câu thành ngữ chỉ người phụ nữ quay lưng với chồng/người tình để đến với tình yêu khác (hoặc người góa phụ đã hai lần đò)
Có mấy bà phu nhân cũng cảm thán Đổng tiểu thư thật không có mắt, Sở Tịch là người hào hoa tuấn tú đến mức nào chứ? Đã đi bốn biển còn màng chi đến nước, đã thấy Vu Sơn sao còn nhìn đến mây (2), nàng ta có Sở Tịch cao quý ngay trước mắt, tìm đâu ra được nam nhân khác có thể đem so được với y đây?
(2) Câu thơ trong bài thơ “Ly tư” của Nguyên Chẩn: 曾經滄海難為水,除卻巫山不是雲。
“………Cậu thực sự tin tình nhân của Sở Tịch đi tìm người khác?”
Ngữ khí Trịnh Bình rất thản nhiên. Hắn thậm chí còn mỉm cười, nhìn không giống như đang khó chịu chút nào.
Tay trợ lý lễ phép hỏi: “Trịnh tiên sinh có chủ kiến gì sao?”
Yếu tố sống còn đầu tiên của thủ hạ——Khi sếp hỏi ý kiến chủ quan của ngươi, không có nghĩa là hắn cần cái quan điểm mà ngươi nghĩ trong đầu, hắn chỉ muốn biểu đạt ý kiến riêng của mình thôi.
Quả nhiên Trịnh Bình ha ha cười, nói: “Tôi cóc tin.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “——Giống như tôi không tin Sở Tịch đã chết.”
Hoàng hôn buông xuống hoa viên ngát hương thơm, sắc chiều ấm áp làm cho người ta lơ mơ muốn ngủ. Trịnh Bình nhàn nhã ngồi uống trà, trước mặt là chồng báo cáo của đám tay sai về việc điều tra hai tháng trước, toàn bộ vùng biển đều đã được soi đến từng ngóc ngách, vẫn không thấy bất kì dấu vết nào.
Dấu vết ở đây chính là——Sở Tịch sống phải thấy người, chết phải nhặt được xác.
Một người không thể có khả năng biến mất đột ngột như vậy, y nhất định lẩn trốn ở chỗ nào, có khi đang suy yếu, có khi đang cần cứu trợ, biết đâu lại đang gặp nguy hiểm.
Cũng có khả năng đã được Đổng Sa tìm thấy rồi đưa về chăm sóc cũng nên.
Trịnh Bình thở dài thườn thượt, nói: “Tuy rằng nếu y không được người của Sở gia tiếp ứng mà đang lạc lõng một mình ở nơi nào đó, tôi sẽ ngay lập tức nóng lòng đi cứu y, nhưng thực sự là lúc này tôi muốn y được bảo vệ hơn.”
Hắn sắp xếp lại đống giấy tờ, đứng dậy làm một hơi cạn sạch ly hồng trà, “Đi thôi.”
Tên thuộc hạ nhắm mắt nhắm mũi đi theo sau hắn: “Tiên sinh định đi đâu?”
“Đi đến thăm Đổng Sa,” Trịnh Bình đi ra cửa lớn, chiếc Jaguar đen lẳng lặng chờ dưới chân cầu thang, “——Tôi thực sự muốn biết ánh mắt nhìn người của Sở Tịch đã kém cỏi đến mức độ nào rồi, …… Đổng Sa kia, cô ta hơn được tôi sao?”
Bắt đầu từ chín giờ tối, Hongkong hóa thân thành một tiểu thư quý tộc xinh đẹp quyến rũ, xức một loại nước hoa câu dẫn hồn phách, tô một lớp trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, trong bầu không khí hoan lạc khẽ đưa mình uyển chuyển theo một điệu nhảy duyên dáng.
Trịnh Bình tác phong khí thế bước vào cửa, nhân viên lễ tân được đào tạo chuyên nghiệp lập tức chào đón lễ độ hỏi: “Tiên sinh lần đầu ghé thăm, đi mấy người?”
Trợ lý phía sau lập tức tiếp lời: “Chúng tôi muốn bao trọn cả chỗ này.”
Nhân viên lễ tân ngẩn người, lại cúi người đáp: “Tôi phải đi báo với quản lý một tiếng, các vị chờ chút.”
Người này ấy vậy mà khôn khéo, chỉ lát sau người vội vàng tới không phải quản lý mà là đích thân Đổng Sa, rảo bước trên đôi giày cao gót, điểm thêm một vài món trang sức hợp mốt, váy ngắn bó sát màu đen tôn lên những đường cong hoàn mỹ, nàng nhanh nhẹn bước tới: “Trịnh tiên sinh! Hôm nay sao lại rồng đến nhà tôm ghé qua tệ xá tầm thường của tôi thế này?”
Không chỉ tươi cười, mà còn cười như thể hai người 800 trước chính là một đôi tình nhân ngọt ngào thân thiết, làm cho người ngoài ba hồn bảy vía sớm bay đi mất hút.
Trịnh Bình nhàn nhã chắp tay sau lưng đáp: “Không dám, không dám,…..”
Đổng Sa một mặt ra lệnh cho phục vụ: “Mau gọi các em pha trà nước điểm tâm, hôm nay chúng ta tẩy quán!” một mặt tươi cười dẫn Trịnh Bình đi vào trong, nói: “Đứa nhỏ chỗ chúng tôi không hiểu chuyện, Trịnh tiên sinh bao toàn bộ chỗ này là vinh dự của chúng tôi, mọi người vui mừng còn không kịp, vậy mà dám để cho Trịnh tiên sinh chờ lâu như vậy, đúng là….. Người đâu! Gọi hết mấy vũ nữ đứng đầu chỗ chúng ta ra đây!”
Trịnh Bình không nhanh không chậm huơ huơ tay vài cái nói: “Đổng tiểu thư, không cần vội, tôi đã…..có vợ rồi.”
Đổng Sa hơi sửng sốt, rồi lại khôi phục tự nhiên, mặt không đổi sắc khen ngợi: “Chưa nghe tin Trịnh tiên sinh kết hôn, quà mừng nhất định hôm khác sẽ gửi tặng. Trịnh tiên sinh chung thủy với phu nhân như vậy, nhất định có nhiều cô gái ở Hongkong sẽ đau lòng đây?”
Trịnh Bình hơi xấu hổ nở nụ cười: “Quá khen, chẳng là mới cưới còn quấn quýt không rời thôi,…. Mà này, Đổng tiểu thư không hỏi han gì về bà xã nhà tôi sao?”
Đổng Sa thuận miệng hỏi: “Tôn phu nhân là tiểu thư nhà nào?”
Trịnh Bình vạn phần thành khẩn, vạn phần thâm tình đáp: “Chính là đại công tử nhà cô đó.”
___
Cho dù Đổng Sa đã gặp qua đủ mọi khó dễ, đối mặt với đủ loại tình huống cũng không thể không đứng hình tại chỗ, một lúc sau mới lần ra thanh âm của mình: “………..Trịnh tiên sinh ngài……… Ngài lại đùa rồi.”
Trịnh Bình cây ngay không sợ chết đứng nhìn thẳng vào nàng: “Tôi không có nói đùa. Sở Tịch với tôi tình chàng ý thϊếp tâm đầu ý hợp, tôi yêu cậu ta còn hơn cả tính mạng, sao có thể đùa cợt với cô được?”
Ngươi không nói đùa? Ngươi mà không đùa thật sao? Hay là ngươi cố tình đến phá đám hả?! Loại chó dưỡng như ngươi mà cũng dám mơ tưởng đến đại công tử nhà này ư?
Đổng Sa phùng mang trợn mắt một hồi, Trịnh Bình lại tranh thủ mở miệng ngắt lời cô: “Không tin đi mà hỏi Sở Tịch.”
Đổng Sa nhất thời không kịp phản ứng, lui lại hai bước, rồi bất thình lình quay người, nghiêm mặt nói: “Trịnh tiên sinh, đại công tử nhà tôi là đàn ông.”
Trịnh Bình cũng nghiêm túc không kém: “Không quan tâm.”
“Y không thích đùa cợt như vậy đâu.”
“Tôi đùa chỗ nào chứ.”
“Hơn nữa y hiện tại không ở Sở gia, chúng tôi đều không biết y giờ đang ở nơi nào.”
“Vậy ban nãy Đổng tiểu thư lên gác làm gì vậy?”
Trịnh Bình sắc mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn lên lầu: “Hay là….Sở Tịch đã trở về rồi?”
Đổng Sa gần như ngay lập tức muốn gọi người bưng trà đuổi khách, tâm tư rối loạn, sau lại miễn cưỡng nhịn xuống, ánh mắt thản nhiên nhìn Trịnh Bình, gằn từng câu từng chữ: “Y chưa có quay về, bọn chúng tôi cũng đang tìm y khắp nơi.”
“Đổng tiểu thư,” Trịnh Bình nói, “Tôi thật sự yêu y, mặc kệ y là nam cũng được, nữ cũng chẳng sao, không tin về hỏi đại công tử nhà cô xem tôi đối đãi người ta thế nào? Chúng tôi bất đắc dĩ bị chia cắt là chuyện thật tàn nhẫn, tôi một ngày không thấy y là một ngày ăn không ngon ngủ không yên, toàn thân như bị thiêu đốt, bứt rứt chẳng yên, rốt cuộc nhịn không nổi nữa….”
Đổng Sa nghe đến sởn da gà: “Ngài không chịu nổi thì mắc mớ gì đến đại công tử nhà tôi?”
“Đương nhiên là có liên quan,” Trịnh Bình nói như đúng rồi, “Cậu ta cũng yêu tôi mà.”
“…” Đổng Sa hít sâu một ngụm khí, lại cười lạnh: “Trịnh tiên sinh, có cần tôi nhắc cho ngài nhớ Sở Tịch làm sao lại rơi xuống biển không?”
Lần này Trịnh Bình im lặng trong vài giây, sau đó chậm rãi nói: “Đó là hiểu lầm,… Nếu tôi biết y sẽ nhảy xuống biển, tôi nhất định…..”
Tôi nhất định sẽ không bức y, nhất định sẽ thuận theo y.
—— Nhảm nhí! Nói hươu nói vượn! Sao có thể chứ! Sở Tịch là dạng người mà ngươi không nắm lấy trong lòng bàn tay, y liền tìm cách gϊếŧ chết ngươi, người như y làm sao ngươi có thể tùy ý thuận theo! Nhất định trước tiên phải dẹp bỏ mọi khả năng phản kháng của y mới phải!
Thế nhưng Trịnh Bình không đời nào để cho Đổng Sa nhận ra mình đang hối hận đã không nhảy xuống biển giữ Sở Tịch lại. Hắn lắc đầu, nét mặt đau thương, chậm rãi đáp: “Đổng tiểu thư, tôi biết giờ tôi nói gì cô cũng không tin, cô đối với tôi có không ít thành kiến. Nhưng sự việc đến nước này có nhiều lời cũng vô ích, hi vọng cô chuyển lời tới Sở Tịch, tôi….tôi thực sự……..rất yêu thương cậu ta.”
Trịnh Bình thở dài, phất tay nói với thủ hạ: “Chúng ta về thôi.”