Thẳng Nam Xuyên Vào Vạn Nhân Mê Tu La Tràng

Chương 1

“Anh tỉnh táo lại chút! Anh ta là đàn ông!”

“Anh biết, hiện tại luật hôn nhân đồng tính đã được chấp thuận, là đàn ông thì làm sao?”

“Anh, anh ta so với anh còn to lớn hơn! Gu của anh lúc trước không phải là gầy sao?”

“Ai rồi cũng khác.”

“Không được! Không có khả năng! Không chỉ em, ba cũng sẽ không đồng ý!”

Người đàn ông ngồi ở ghế sofa cao cấp được thiết kế riêng gãi gãi tóc, vốn dĩ được chải chuốt kỹ càng giờ lại rối tung lộn xộn, giống như tâm tình rối loạn của cậu hiện tại, khó có thể khôi phục lại trạng thái sát phạt quyết đoán thường ngày.

Sau chuyến bay dài hơn nữa còn bị lệch múi giờ, cậu vốn đang ngồi đây thể hiện khí thế của mình. Bây giờ nghe những lời vô lý của anh trai mình, Chu Bạc Vân vốn đã mệt giờ càng mệt hơn, nghiêng người về phía trước chống hai tay ở đầu gối mới không đến nỗi ngã xuống.

“Hừ.”

Chu Bạc Vân nới lỏng cà vạt, hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía anh trai đang ngồi đối diện và người đàn ông to lớn, đen sạm với khuôn mặt âm trầm sau lưng.

“Anh, em khuyên anh nên suy nghĩ kỹ lại. Bởi vì muốn cùng người đàn ông này chạy trốn mà chuyển hết cổ phần cho em…. Tuyệt đối không có khả năng!”

Gương mặt lạnh lùng xinh đẹp trở nên ngưng trọng, nói đến một nữa, giọng điệu trở nên nghiêm khắc như đang răn dạy cấp dưới vì giao một kế hoạch vớ vẩn.

“Chu Bạc Vân, chú ý lời nói của mình.”

Người anh trai bắt chéo chân đối diện đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Anh đã suy nghĩ rất kỹ càng, ngày mai sẽ đưa em ấy về nhà, hôm nay anh chỉ thông báo cho em, dù có đồng ý hay không thì đến lúc đó im miệng, đừng nói gì.”

“Được, nếu ngày mai anh có gan về nhà thì để bố chăm sóc anh!”

Người đẹp trai được gọi là “Chu Bạc Vân” thấy anh trai mình nghiêm túc như vậy đành rời đi, chỉ có thể để người đáng sợ hơn ngăn hắn lại.

“Em đi trước, tiền không đủ thì nói em.”

Cậu không muốn ở lại cái nơi nặng nề này một giây nào, ngay sau đó cầm tây trang nhanh chóng đi về phía cửa.

Lúc gần đi, cậu không quên trừng mắt cảnh cáo người đàn ông cao lớn kia.

“Bang!”

Đóng cửa cái đùng như trút giận, người anh trai đang ngồi trên sofa quay lại nhìn người đàn ông vạm vỡ phía sau.

“Xin lỗi em, Thời Vũ. Tính tình của em trai anh không tốt, không thay đổi được, em đừng để trong lòng.”

Hắn với vẻ mặt xin lỗi nhìn sắc mặt âm trầm của anh, ngữ khí liền trở nên ôn nhu hơn nhiều, giống như dỗ người yêu đi ngủ.

“Không có việc gì.” Người đàn ông cao lớn vạm vỡ với giọng nói trầm thấp, nheo mắt, cố gắng mỉm cười.

Nụ cười đột nhiên trông rất xa lạ trên gương mặt lạnh lùng và kiên định đó, nhưng ánh mắt lại trông thanh tú và dễ thương, như thể bị người trước mặt đối xử bất công.

“Thời Vũ, em thật là…” Người đàn ông lẩm bẩm với chính mình, trong ánh mắt đều là tình yêu dịu dàng, “Đêm nay, đêm nay anh sẽ đền bù cho em!”

Vừa nói hắn vừa cởi khuy áo ngay cổ, lộ ra yết hầu lăn lộn lên xuống của mình. Khuôn mặt giễu cợt vừa gợi cảm của hắn lộ ra vẻ trìu mến, trông quyến rũ không chịu nổi.

“Ừ.” Phó Thời Vũ thấp giọng kêu lên một tiếng, cầm lấy ly sữa đưa cho hắn, “Uống cái này trước đi.”

“Được.”

Nhìn ly sữa chúc ngủ ngon đong đầy yêu thương mà anh đưa, người đàn ông tuấn mỹ cong cong khóe mắt, như chó con được khen thưởng, tiến đến gần bàn tay Phó Thời Vũ, đầu tiên dụi mặt vào mu bàn tay anh sau đó nghiêng đầu hôn một tiếng “bốp” rõ to.