Vào cuối xuân tháng Ba năm Vĩnh Hỉ thứ hai mươi hai, tại Vương phủ của Vương gia ở thành Trường An.
Cái lạnh của mùa xuân vẫn còn, khói bếp bay lơ lửng từ khung cửa sổ mở của nhà bếp, cuộn quanh như mây mù rồi bị gió xuân lành lạnh thổi tan dần trên bầu trời xanh thẳm.
Dù chưa bước sang đầu hạ, năm nay Trường An đã thấp thoáng dấu hiệu của mùa hè oi ả, chưa kể đến bếp lửa rực cháy trong nhà bếp chật hẹp, ngột ngạt.
“Khụ khụ!”
Vừa mới cho thêm vài thanh củi, khói từ lò lửa bốc lên làm Thẩm Y Y ho sặc sụa, khóe mắt đọng lại những giọt nước mắt trong suốt.
Nàng che miệng ho thêm vài tiếng rồi mới nhúng đôi tay mềm mại, trắng nõn vào chậu gỗ, vắt khô chiếc khăn và lau sạch mồ hôi ở cổ cùng bụi bặm trên gương mặt.
Dòng nước giếng mát rượi vừa kéo lên đã xua tan cái nóng bức trên người, nếu không phải vì phải hoàn thành món “Kim Nhũ Tô” mà Vương phi giao phó, thì một người ưa sạch sẽ như nàng đã muốn đi tắm gội thay quần áo, rửa sạch mùi khói bụi, mồ hôi này ngay rồi.
Nhưng kế hoạch đó, có lẽ lúc này chỉ có thể giữ trong lòng.
Hiện tại, nàng đã không còn là viên ngọc quý được nuông chiều trong tay cha, là tiểu thư được cưng chiều lớn lên trong phủ họ Thẩm, mà chỉ là một nữ tỳ hèn mọn trong phủ Vương gia, kề cận bên Vương phi.
Một tỳ nữ làm gì có thể lúc nào cũng nghĩ đến việc sạch sẽ, xinh đẹp; hầu hạ chủ nhân mới là chuyện tối quan trọng với nàng.
Dù cho đến giờ, Thẩm Y Y vẫn không hiểu tại sao Vương phi lại chọn nàng làm nữ tỳ hầu bên khi mà nàng chẳng hề có hiểu biết trong việc hầu hạ người khác.
Khi còn là tiểu thư, cha luôn coi nàng như trân bảo, chưa bao giờ bắt nàng vào bếp lấy một lần, vì thế lúc này đối diện với nồi sữa bò sôi sùng sục trên bếp, Y Y không tránh khỏi cảm giác lúng túng.
Theo như bước làm mà nhũ mẫu Triệu đã dạy, sữa bò cần đun sôi sủi bọt rồi dùng khăn lót cẩn thận nhấc nồi đồng xuống, khuấy đều vài lượt, may thay lần này sữa không bị cháy nên không cần làm lại từ đầu.
Sau khi để nguội nàng vừa khuấy vừa thêm giấm, sữa sẽ dần đông lại, rồi đổ vào tấm vải vắt khô nước, sau đó ép chặt lại rồi cắt thành những khối vuông nhỏ, xếp vào nồi hấp chín, vậy là một mẻ Kim Nhũ Tô gần như đã xong.
Thở nhẹ một hơi, lau khô tay. Y Y cẩn thận bày những miếng bánh nguội vào đĩa ngọc, trang trí thêm vài cánh hoa đào sạch sẽ vừa hái.
Tay áo vén lên cao để lộ đôi cánh tay trắng muốt, mảnh mai, không thua kém gì so với sữa bò còn sót lại trong nồi.
Trong lúc nàng chăm chú sắp xếp, không hề hay biết rằng ở cửa đã có người âm thầm quan sát từng hành động của nàng.
Thiếu nữ cúi người xuống, dáng vẻ kiều diễm tuyệt mỹ hiện ra không sót một chi tiết, vòng eo mảnh mai như liễu dường như chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.
Lúc này nàng bước nhẹ nhàng, dáng đi uyển chuyển nhưng vẫn giữ được sự thanh thoát, mềm mại như cành liễu đung đưa, thật khiến người ta phải đắm say!
À, suýt nữa thì quên gương mặt xinh đẹp như họa này nữa!
Thẩm Y Y sau khi sắp xếp xong xuôi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một nữ tỳ áo hồng không biết từ lúc nào đã tựa cửa, nhìn nàng với vẻ mặt đầy ghen tị. Dù trước đây cả hai từng ngủ chung giường thân thiết như chị em, nhưng khi Y Y quay người lại, nữ tỳ áo hồng không khỏi lóa mắt, lỡ mất vài nhịp tim, tay nắm chặt chiếc khăn.
Thẩm Y Y cúi đầu, khẽ chào nữ tỳ ấy: “ Thái Doanh tỷ.” Cúi đầu xong, nàng cầm đĩa ngọc bước nhanh về phía cửa.
“Đứng lại.”
Thái Doanh chặn nàng lại, nhìn quanh để chắc chắn không có ai bên ngoài, rồi kéo Thẩm Y Y vào trong bếp, nghiêm giọng ra lệnh: “Đặt đồ xuống, lập tức theo ta ra ngoài.”
Thẩm Y Y lặng lẽ giằng tay mình ra, nhẹ giọng nói: “Vương phi đã dặn ta làm xong bánh thì phải mang qua để bà nếm thử, xin tỷ đợi chút.”
Vừa lúc nàng định đi, Thái Doanh liền nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng kéo mạnh trở lại, cười lạnh nói: “Thôi đi Y Y, đừng có giả vờ! Ta biết ngươi không muốn đi, lần nào thấy ta cũng như chuột thấy mèo mà chạy, ngươi chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, dám không nghe lời chủ sao? Chuyện với Vương phi để ta lo, còn bây giờ ngươi phải theo ta đi gặp Tam công tử!”
Tam công tử!
Nghĩ đến gương mặt đầy du͙© vọиɠ của Vệ Liên, Thẩm Y Y không kìm được mà muốn bỏ chạy, nàng níu chặt khung cửa, cầu xin: “Thái Doanh, xin tỷ tha cho ta, không phải ta không muốn đi mà là Vương phi không cho phép... Nếu bà ấy biết ta đến gặp Tam công tử, chắc chắn sẽ đánh chết ta!”
Thẩm Y Y là người vùng Giang Nam, giọng nói nhỏ nhẹ, êm ái, nếu Thái Doanh là đàn ông chắc chắn sẽ động lòng, nhưng tiếc thay nàng là nữ và còn nghe lệnh kẻ khác.
Lúc này, Thái Doanh hạ giọng cảnh cáo: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Tam công tử nhất định sẽ thương xót ngươi! Vương phi không cần ngươi lo, nếu hầu hạ Tam công tử vui vẻ, biết đâu ngươi còn được nâng lên làm thϊếp. Y Y, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Trên đời này có bao nhiêu cô gái muốn lấy lòng Tam công tử, chỉ mình ngươi là không biết tốt xấu!”
Thái Doanh gỡ từng ngón tay của Thẩm Y Y đang bám vào khung cửa, cố tình dùng lực mạnh khiến mười ngón tay mảnh mai của thiếu nữ đỏ rực lên.
Thẩm Y Y không kêu một tiếng dù khóe mắt đã đỏ hoe vẫn cắn chặt răng không chịu buông.
“Choang!” Chiếc đĩa ngọc trong tay rơi xuống đất vỡ vụn, Thái Doanh kinh hãi lùi lại hai bước, Thẩm Y Y nhân cơ hội muốn chạy ra ngoài nhưng bị Thái Doanh túm lấy cổ áo sau lưng, tức giận mắng: “Ngươi, đồ tiện tỳ này, đứng lại cho ta!”
Thẩm Y Y rên lên một tiếng, tay kéo vội va phải một người.
“Đồ hèn hạ, suốt ngày dụ dỗ công tử sa vào nữ sắc, còn không mau buông tay!”
Bà vυ' Triệu vung tay tát một cái, Thái Doanh ôm mặt va vào cửa suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Nhìn cảnh tượng hỗn độn trên mặt đất, Triệu nhũ mẫu tức giận vô cùng. Chuẩn bị giáng thêm một cái tát nữa thì Thái Doanh đã hai tay ôm mặt luồn dưới cánh tay thô to của bà chạy vụt ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
"Còn đứng đó làm gì, vào đi!"
Triệu nhũ mẫu liếc mắt nhìn Thẩm Y Y đang lúng túng phía sau, nói với giọng đầy khó chịu.
Thẩm Y Y vội lau sạch vết bẩn trên mặt bước vào trong bếp. May mắn thay, đĩa bánh vừa bị vỡ nhưng trong nồi hấp vẫn còn một mẻ. Nàng bày ra đĩa mới và mang đến cho Triệu nhũ mẫu xem. Sắc mặt của bà mới dịu đi đôi chút.
Cô gái này thực sự quá đẹp, có gương mặt như tai họa khiến cho Tam công tử yêu quý của Vương phi nhìn thấy là không muốn rời mắt. Triệu nhũ mẫu không mấy thích nàng nhưng trong lúc Vương phi cần người giúp đỡ, dù không ưa cũng phải tạm dùng, phải tự mình dạy nàng cách hầu hạ.
"Vương phi chờ lâu rồi, lau mặt sạch sẽ đi theo ta gặp Vương phi." Triệu nhũ mẫu không hỏi gì thêm về chuyện vừa rồi, chỉ nói lạnh lùng.
Thẩm Y Y khẽ thở dài trong lòng, lau sạch bụi bẩn bưng đĩa bánh theo Triệu nhũ mẫu đến viện của Vương phi.