Thích Uẩn Sáo hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Phía sau cô bỗng xuất hiện một đôi tay, động tác nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy.
Người đó dáng vẻ cao lớn, thẳng tắp, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Tạ Lưu Quang. Nhưng khi ánh mắt dời đến Thích Uẩn Sáo lại có chút lúng túng. Toàn thân cô đã bị máu tẩm ướt, khiến hắn hầu như không biết phải đỡ vào chỗ nào.
Đối mặt với đối thủ không đội trời chung trước mắt, Tạ Lưu Quang khẽ cắn môi, lớn tiếng gọi tên người vừa xuất hiện:
“Thời Nhung!”
Vừa nãy, Tạ Lưu Quang đã cảm nhận được có một luồng sinh khí không tầm thường xuất hiện tại nơi này. Vì vậy, anh ta chỉ có thể vừa cảnh giác với kẻ ẩn nấp trong bóng tối, vừa cố gắng chiến đấu với Thích Uẩn Sáo. Không ngờ cô – một người yếu ớt như vậy lại dùng mưu kế để bắt giữ anh ta, khiến anh ta vô cùng nhục nhã.
Nghe Tạ Lưu Quang gọi tên mình, Thời Nhung không nói gì, bế Thích Uẩn Sáo đã ngất xỉu lên, ánh mắt thoáng chút phức tạp.
Hắn từ lâu đã nhận ra những biến đổi kỳ lạ lan tràn trong rừng Lưu Dục, nhưng lại không nhắc nhở Thích Uẩn Sáo. Đến cả khi Tạ Lưu Quang sắp bị dị hóa, hắn cũng không ra tay giúp đỡ.
Đây vốn là chuyện mà Thích Uẩn Sáo, với tư cách hiệu trưởng phải tự mình đối mặt. Nếu cô không thể khiến Tạ Lưu Quang tâm phục khẩu phục, vậy cô không xứng đáng để kế thừa vị trí đứng đầu lớp học ban đêm này.
Thời Nhung nhìn Tạ Lưu Quang, hỏi thẳng:
“Người này đã vượt qua được thử thách của ngươi chưa?”
Tạ Lưu Quang không trả lời, im lặng cúi đầu.
Thời Nhung, người từ trước đến nay không thích vòng vo, chỉ quen dùng sức mạnh để thuyết phục người khác, dù không muốn lợi dụng thời điểm Tạ Lưu Quang yếu thế, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đánh thêm một trận với anh ta, sau đó đưa cả hai ra khỏi rừng Lưu Dục.
Ba ngày sau.
Trong Tiểu Bạch Lâu, Thích Uẩn Sáo lần nữa tỉnh dậy. Đầu óc cô vẫn còn hơi mơ hồ, chỉ cảm thấy cánh tay mình như bị đúc xi măng, nặng trĩu và khó cử động như thể bị ép chặt xuống mặt đất. Cô gắng sức ngồi dậy, chỉ để phát hiện Trọng Di đang ngủ say bên cạnh, cả người nằm đè lên cánh tay cô.
Thích Uẩn Sáo: “......”
Trong lúc cố gắng đấu trí đấu sức với Trọng Di đang say ngủ để giải cứu cánh tay bị tê rần của mình, giọng nói của hệ thống lại vang lên trong đầu.
[Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công kỹ năng "Điểm Thúy Tạ Lưu Quang". Hiện tại, phát thưởng giai đoạn đầu.]
[Thời gian sử dụng kỹ năng "Sức Mạnh Vô Song" đã được nâng cấp lên 5 phút.]
[Chúc mừng bạn nhận được phần thưởng 50.000 tiền mặt. Hãy nhanh chóng trang trí trường học của bạn nhé!]
[Thông báo nhiệm vụ dài hạn giai đoạn này: Chinh phục tỉnh sư Thời Nhung và Điểm Thúy Tạ Lưu Quang, khiến họ trở thành người dưới quyền bạn!]
Thích Uẩn Sáo ngồi trên giường, sững người một lúc rồi hỏi hệ thống:
“Ta đã trở về đây bằng cách nào?”
“Thời Nhung ôm ngươi về.” Giọng điệu của hệ thống đầy mỉa mai, đặc biệt nhấn mạnh từ “ôm”: “Cái tên khó tính đó mà cũng làm được chuyện này, không chừng ngươi thực sự sẽ trở thành hiệu trưởng duy nhất có thể ra lệnh cho tỉnh sư Thời Nhung. Nhân tiện, hắn còn đánh nhau với Tạ Lưu Quang, rồi tiện tay mang Tạ Lưu Quang về luôn.”
Thích Uẩn Sáo nhìn băng bó trên người mình, hỏi tiếp:
“Ai đã chữa thương cho ta?”
Khi xác nhận cơn đau trên cơ thể đã biến mất, cô kinh ngạc nhận ra những vết thương nghiêm trọng trước đó của mình đều đã được chữa lành.
“Các giáo viên trong lớp học ban đêm hiện vẫn chưa được cấp quyền triệu hồi bác sĩ. Toàn bộ vết thương của ngươi đều do Trọng Di, người của Đèn Cung Đình, tự tay chữa trị.”