Nói xong, Đan Hiệp Thông liền vận khí ch/ém về phía Thụy Phương.
Thụy Phương, một người nữ tử tay trói gà không chặt, đương nhiên không thể đối phó được, may mắn là hoàng đế đã nhay tay nhanh mắt đem nàng kéo sang một bên.
Ầm!
Bốp!
Một chưởng như gió đó đập vào giường rồng, chiếc giường vỡ thành hai nửa.
"H/ỗn xư/ợc! Các ngươi đều h/ỗn xư/ợc! Trẫm là hoàng đế! Trẫm độc sủng ngươi, thậm chí nguyện ý chia sẻ ngươi với người đàn ông khác, chỉ vì ngươi cởi mở hơn những phi tần khác mà thôi! Bây giờ trẫm đã gặp được người còn cởi mở hơn, tại sao trẫm không thể sủng hạnh nàng!”
Hoàng hậu sử/ng s/ốt, nàng không ngờ được hoàng đế sủng ái nàng đến không giới hạn như vậy cũng chỉ vì điều này mà thôi.
Sau khi được ta trùng sinh, từ những ký ức rời rạc đã ghép lại sự thật về tình yêu của hoàng đế dành cho hoàng hậu.
Hoàng hậu không biết rằng lần đầu tiên nàng gặp hoàng đế không phải ở đại hôn mà là sớm hơn, hơn nữa còn rất đáng xấu hổ.
Năm đó nàng lẻn ra khỏi phủ để hẹn riêng với Đan Hiệp Thông.
Khi hai người tình đang nồng cháy, củi khô lửa bốc, thế mà lại ở trong rừng hoang vui vẻ.
Mà ta lại không may mắn, phải thay họ trông chừng.
Lúc đó, ta nhìn thấy một thanh niên y phục sang trọng dừng lại cách đó không xa, lén nhìn họ rất lâu.
Người đó cũng không lên tiếng, ta vì không nhiều chuyện, tự nhiên cũng không nhắc nhở Tiêu Thi Ngọc.
Sau này ta mới biết người đàn ông đó chính là hoàng đế. Ai biết hoàng đế cũng là một kẻ bi/ến th/ái, chỉ vì nhìn thấy chuyện phòng the của hai người bèn đem lòng thích Tiêu Thi Ngọc.
Hoàng đế cưỡng ép triệu Tiêu Thi Ngọc vào cung, trở thành hoàng hậu.
Hoàng thượng cũng biết chuyện nghi//ện giường chiếu là dị thường, sợ nàng nhất thời không thể chấp nhận được nên ban đầu cũng không ép buộc mà dự định sẽ thực hiện từng bước một.
Nhưng sự hòa hợp bên ngoài từ ngày để ta thay nàng thị tẩm đã bị ph/á v/ỡ.
Ta thay hoàng hậu thị tẩm, thủ đoạn của hoàng đế ngày càng không thể chấp nhận được.
Nhưng hoàng hậu và hoàng đế là sự bi/ến th/ái hướng về nhau, nàng từ trong tiếng kêu cứu đ/au đ/ớn tìm thấy niềm vui sướиɠ.
Cộng thêm việc hoàng đế quả thực rất tốt với nàng, đồ ăn và y phục đều là tốt nhất.
Vì vậy, nàng đã quên mất lời hứa với Đan Hiệp Thông và lao mình vào vòng tay của hoàng đế.
Còn ta lại trở thành một kẻ bị bỏ rơi, bị nàng tùy tiện ném cho Hoàng Bảo Toàn.
Khi ta đuổi đến Điện Cần Chính, bên trong đã gà bay chó chạy. Cuối cùng, ta lạnh lùng nhìn hoàng hậu thất hồn lạc phách ở một bên rơi nước mắt, Thụy Phương đang nhếch nhác mặc lại quần áo. Mà Đan Hiệp Thông và hoàng đế đã lao vào đá/nh nh/au.