Hẹn nhau đi ăn đêm là chuyện thường ngày, nhưng lần này Trì Lan chỉ cười nhạt. Anh ta ném quả bóng vào rổ, quay người lại: “Hôm nay tôi có việc, không đi được. Mọi người cứ đi trước đi.”
Mấy người bạn đưa mắt nhìn nhau, có chút ngạc nhiên. Một người bông đùa: “Này, hôm nay đâu phải sinh nhật Tạ Trụ nhỉ?”
Thấy Trì Lan nheo mắt nhìn mình, cậu kia vội vàng sửa lại: “Thôi, bọn tôi đi trước đây!”
Trì Lan mỉm cười, trở lại vẻ rạng rỡ thường thấy: “Lần sau gặp lại.”
Anh ta nhìn mấy người bạn rời đi, tháo chiếc dây buộc tóc trên đầu, không thèm để ý những cô gái đứng bên ngoài sân bóng đang chờ đưa nước cho mình, mà đi thẳng tới phòng thay đồ.
Khi rời khỏi trường, anh ta chợt nhớ lại một chi tiết. Hình như hôm trước, Trì Lan từng thấy Vệ Uẩn mua cà phê trong khu chung cư.
Đến gần cổng trường, anh ta gọi điện đặt hai ly cà phê nóng từ quán cà phê nổi tiếng gần đó.
*
Trong khi đó, Vệ Uẩn ăn trưa xong không về ngay, mà đi xử lý vài việc liên quan đến những bức tranh cậu ủy thác tại phòng tranh.
Khác với các tình huống xuyên sách thông thường, nơi người xuyên sẽ nhận được ký ức của thân xác họ nhập vào, Vệ Uẩn hoàn toàn giữ nguyên mọi thứ của mình, từ ký ức, khuôn mặt cho đến cơ thể.
Điều này khiến cậu thắc mắc. Dù nguyên tác miêu tả rằng công bốn (Vệ Uẩn trong sách) đeo khẩu trang đến chết, không ai biết gương mặt thật của hắn, nhưng dáng người và kiểu tóc của cậu rõ ràng khác hẳn với Vệ Uẩn nguyên tác.
Vậy mà không một ai nhận ra sự khác biệt?
Suy nghĩ ấy chỉ lướt qua trong đầu cậu. Xử lý công việc xong, Vệ Uẩn trở về khu chung cư cao cấp, nơi được mô tả trong truyện là chỗ ở của công bốn.
Khi bước vào khuôn viên tấp nập người qua lại, cảm giác căng thẳng trong lòng Vệ Uẩn dịu đi đôi chút.
Đỗ xe trong gara và bước vào thang máy, cậu vô tình đυ.ng phải một người cũng đang định bước vào.
Người kia lập tức xin lỗi, giọng nói chân thành: “Xin lỗi, tôi vội quá nên không để ý.”
Vệ Uẩn hơi đau vai, không muốn tranh cãi, chỉ gật đầu rồi bước vào thang máy. Người thanh niên trẻ cũng theo vào ngay sau đó.
Trong ánh sáng của thang máy, Vệ Uẩn mới nhìn rõ đối phương. Một chàng trai tuấn tú, tay cầm hai ly cà phê nóng, ăn mặc gọn gàng với phong cách thể thao. Cậu không để ý thêm, chỉ im lặng nhìn số tầng nhảy.
Người thanh niên mỉm cười, giọng nói đầy thân thiện: “Xin lỗi nhé, va vào cậu chắc đau lắm. Đây là hai ly cà phê tôi vừa mua. Nếu không chê, coi như tôi mời cậu một ly để xin lỗi.”
Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn. Dáng vẻ rạng rỡ của người kia, cùng nụ cười xuất hiện hai lúm đồng tiền, khiến người ta khó lòng từ chối.
Sau vài giây do dự, cậu khẽ gật đầu, nhận lấy ly cà phê.
“Cảm ơn.”
Tiếng nói nhẹ vang lên trong không gian yên tĩnh. Khi cửa thang máy mở ra, Vệ Uẩn lên tiếng: “Tôi đến tầng này.”
Người thanh niên nghe vậy, hơi bất ngờ: “Hóa ra chúng ta ở cùng tầng à? Đúng là có duyên.”
Trì Lan mỉm cười. “Sau này tôi sẽ thường xuyên qua lại nhờ vả cậu.”
Thấy Vệ Uẩn khẽ gật đầu, Trì Lan xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ.
Người hàng xóm này, thú vị thật.
Trì Lan cười càng tươi, mang theo vẻ rạng rỡ thường ngày. Anh ta nghĩ rằng người hàng xóm này không giống với những gì mình tưởng tượng.
Trước khi điều tra, anh ta chỉ biết được vài thông tin cơ bản.
Vệ Uẩn là một họa sĩ sống khép kín, thường xuyên gửi tin nhắn nặc danh quấy rối Tạ Trụ và lén vẽ tranh anh ấy. Nhìn bề ngoài, hắn bị miêu tả là một kẻ u ám, cô độc, khiến người khác khó gần.
Nhưng sau khi tiếp xúc thực tế, Trì Lan lại phát hiện người này… lại tỏ ra lễ phép, thậm chí khá dễ chịu.
Nhưng anh ta không tin biểu hiện đó hoàn toàn là thật.
Một kẻ từng làm nhiều việc bất thường như thế, sao có thể đơn giản được?
Mang theo ý nghĩ ấy, Trì Lan về căn hộ của mình, nhưng ánh mắt vẫn đầy ý cười. Không sao, dù cậu có giỏi ngụy trang đến đâu, tôi cũng sẽ tìm ra bộ mặt thật.
Về phía Vệ Uẩn, sau khi bước vào căn hộ, cậu thả ly cà phê xuống bàn, không có ý định uống mà thay ngay một bộ quần áo thoải mái.
Ngồi xuống ghế sofa, cậu lấy điện thoại ra, lướt qua vài bức ảnh của những bức tranh mình đã hoàn thành trước khi xuyên sách.
Vệ Uẩn vốn không ngờ mình sẽ xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ này. Cậu cũng không ngờ bản thân lại bị đặt vào vị trí của một nhân vật “công bốn” như trong truyện — vừa mờ nhạt, vừa chịu kết cục bi thảm.
Nhưng tình cảnh hiện tại khiến cậu phải đối mặt với một vấn đề lớn hơn: làm thế nào để sống sót.