Ngay lúc này, con dâu Trương Đại Nương như bị kim đâm, nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy lo lắng, chỉ tay về phía Bạch Tửu Tửu:
“Bạch Tửu Tửu, con nhóc này đừng nói linh tinh! Rõ ràng nhà cô lấy, giờ còn bày đặt nói mình học được bản lĩnh của bà đồng. Tôi thấy cô đúng là giả thần giả quỷ mà thôi!”
Ánh mắt Bạch Tửu Tửu dừng lại trên gương mặt con dâu Trương Đại Nương, như thể cô có thể nhìn thấu tâm can người đối diện. Bị ánh mắt đó chiếu thẳng, người phụ nữ kia bỗng thấy lạnh sống lưng, không dám đối diện.
Trong lòng cô ta không khỏi run sợ: “Con nhóc này từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy? Trước đây nó đâu phải thế này. Chẳng lẽ thật sự học được gì đó từ bà đồng kia, nên bây giờ mới tự tin đến thế?”
Bạch Tửu Tửu khẽ cười, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy sức nặng:
“Chuyện này rất đơn giản thôi. Nhà mẹ đẻ của cô chỉ cách thôn này nửa giờ đường, đi xe thì càng nhanh. Đến lúc đó cứ đến đó kiểm tra, mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
“Miếng thịt lớn như vậy, chắc chắn không thể ăn hết trong một lần.”
Nghe vậy, mặt người phụ nữ trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp, cãi lại:
“Tại sao tôi phải nghe lời cô?”
Bạch Tửu Tửu mỉm cười dưới ánh mặt trời. Nụ cười ấy khiến người ta sững sờ, dân làng xung quanh không khỏi kinh ngạc: “Từ bao giờ con bé nhà họ Bạch lại trổ mã xinh đẹp thế này?”
Cô nhấn từng chữ:
“Hay là cô chột dạ? Nếu không chột dạ, tại sao không dám đưa bà mẹ chồng của cô về nhà mẹ đẻ để kiểm tra xem sự thật thế nào?”
Dân làng xung quanh bắt đầu nhao nhao:
“Đúng đó! Nếu không phải cô lấy, thì cô sợ gì mà không dám?”
Lời xì xào của mọi người khiến không khí thêm náo nhiệt. Một số còn kể chuyện trước đây cô con dâu này thường lấy trộm đồ từ nhà chồng về nhà mẹ đẻ, bị Trương Đại Nương phát hiện và đuổi theo mắng té tát khắp làng.
Nghe những lời bàn tán, sắc mặt Trương Đại Nương càng lúc càng khó coi. Cơn tức trong lòng bà ta không thể kìm nén thêm nữa.
Trương Đại Nương hung hăng trừng mắt nhìn con dâu mình, rồi nửa tin nửa ngờ nói với Bạch Tửu Tửu:
“Cháu đi với tôi.”
Bạch Tửu Tửu không có ý kiến, liền dắt theo Vương Dương Xuân đi cùng. Đằng sau là một đám dân làng kéo nhau ồn ào đi xem náo nhiệt, cùng hướng về nhà mẹ đẻ của cô con dâu, ở thôn Rầm Rộ.
Đội ngũ dài dằng dặc kéo đến thôn Rầm Rộ, khiến dân làng nơi đây tò mò, xôn xao hỏi nhau:
“Chuyện gì thế? Mọi người định đi đâu vậy?”
Những người thích chuyện liền kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra. Nghe xong, dân làng thôn Rầm Rộ vỗ đùi cái đét:
“Thì ra là thế! Tôi đã nói rồi mà, hôm qua sao tự nhiên Lệ Phân lại mang về được một miếng thịt heo to như vậy. Hóa ra là trộm đấy!”
Lệ Phân chính là tên khai sinh của con dâu Trương Đại Nương.
Tuy Trương Đại Nương đi trước, nhưng cũng nghe hết những lời bàn tán của dân làng. Nghe đến đây, bà ta suýt chút nữa tức đến nghẹn cả tim. Bà ta xoay người, túm ngay Lệ Phân - đang cố lén lút theo sau mình. Nhìn gương mặt càng lúc càng tái mét của con dâu, Trương Đại Nương gầm lên:
“Mày đúng là đồ vô ơn! Dám ôm cả miếng thịt lớn như thế về nhà mẹ đẻ mà không nói với tao một lời? Có phải ngày thường tao không đánh mày nên mày sinh hư đúng không?”
Lúc này Lệ Phân nào còn chút kiêu ngạo vì tối qua mang thịt về nhà mẹ đẻ, được mọi người trầm trồ ngưỡng mộ. Cô ta òa khóc to, nức nở nhận sai:
“Con biết sai rồi, là con bị quỷ ám nhất thời hồ đồ, không nên trộm thịt về nhà mẹ đẻ. Xin mẹ tha lỗi cho con.”
Cô ta thổn thức giải thích: con trai út của mẹ cô ở nhà thèm thịt, mẹ cô lại khóc lóc cầu xin. Vì thương em trai và mẹ, cộng thêm thấy bà mẹ chồng vừa mua thịt về, Lệ Phân mới không kiềm lòng được mà làm liều.