Ký Sự Mở Cửa Hàng Nuôi Thân Của Bé Con Thao Thiết

Chương 11: Anh có thể cho tôi cắn một miếng không? Tôi chỉ ăn một chút thôi

Thái Tuế trải giường lộn xộn, thầm nghĩ, sao nhà này trông nghèo thế nhỉ?

Vân Phong Hòa giúp anh ta chỉnh lại giường, dặn Vân Đào ngủ sớm rồi mới xuống lầu.

Vân Phong Hòa đi rồi, vẻ ngoan ngoãn trên mặt Vân Đào biến mất: “Anh tôi sức khỏe không tốt, anh đừng dọa anh ấy, cũng đừng nhắc đến chuyện tôi là Thao Thiết trước mặt anh ấy.”

Vân Phong Hòa đã nói sẽ nuôi cậu, lỡ biết cậu là Thao Thiết, áp lực quá lớn thì sao!

Thái Tuế “chậc” một tiếng: “Cậu chính là bậc thầy lật mặt trong truyền thuyết đây mà.”

Thôi thôi, anh ta cũng chẳng muốn nhắc đến hai chữ đó, phiền phức. Thật ra, anh ta chỉ mong Vân Đào đừng bao giờ khôi phục lại chân thân.

Vân Đào kéo góc áo Thái Tuế, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Còn muốn bàn với anh một chuyện.”

Thái Tuế luôn cảm thấy cậu không có chuyện gì tốt: “Cậu nói đi.”

Vân Đào chớp chớp mắt: “Anh có thể cho tôi cắn một miếng không? Tôi chỉ ăn một chút thôi.”

Thái Tuế còn được gọi là Nhục Linh Chi, Vân Đào đã từng ăn, quả thực là món ngon hiếm có. Một Thái Tuế to như vậy lượn lờ trước mặt cậu, cậu thật sự rất đói.

Thái Tuế: “…” Tôi biết mà.

Anh ta trực tiếp buông xuôi, đưa ngón tay đến bên miệng Vân Đào: “Cậu cắn đi, mai tôi xin nghỉ việc vì bị thương, cậu tự lo liệu nhé.”

Việc khai trương quan trọng, Vân Đào chiến thắng cơn thèm ăn, dùng nghị lực phi thường quay mặt đi: “Thôi được, tôi không cắn nữa.”

Nhìn vẻ mặt thất vọng của cậu, Thái Tuế suýt chút nữa đã thỏa hiệp. Nghĩ đến bản tính của Thao Thiết, Thái Tuế lại nhịn xuống.

Vân Đào hiện tại là thân thể trẻ con, cần ngủ nhiều, về phòng là lăn ra ngủ ngay.

Ngày hôm sau, cậu bị nhiệm vụ của hệ thống đánh thức.

「Nhiệm vụ cấp 1: Doanh thu đạt 1000 tệ trong vòng 2 ngày

Phần thưởng nhiệm vụ: 100 điểm Sơn Hải, 100 tệ Sơn Hải, 1 phiếu Sơn Hải

Hình phạt thất bại: Đến vị diện ngẫu nhiên làʍ t̠ìиɦ nguyện viên 24 giờ」

Vân Đào đã có khái niệm về tiền tệ thời đại này, biết người mới dựa vào việc bày hàng rong mà kiếm được 1000 tệ trong hai ngày là rất khó. Ở phố Sơn Hải, càng khó hơn.

Phải nhanh chóng lên thôi. Vân Đào ngáp một cái, vỗ vỗ Đạp Tuyết không biết từ lúc nào đã lẻn vào phòng: “Phòng bên cạnh có một anh tóc đỏ, mày đi gọi anh ấy dậy đi.”

Đạp Tuyết kêu meo một tiếng, nhảy xuống khỏi giường nhỏ của cậu, chui vào phòng bên cạnh.

Thái Tuế bị mèo liếʍ tỉnh, vừa mở mắt đã chạm mặt với một chú mèo nhỏ lông xù ngồi xổm trên đầu giường. Anh ta thích những thứ lông xù nhỏ nhắn này, cơn bực tức khi bị đánh thức tan đi phân nữa: “Bé cưng, dám làm loạn trên đầu Thái Tuế mà vẫn toàn mạng rút lui, mày biết mày đã làm được chuyện ghê gớm cỡ nào không?”

Đạp Tuyết không biết, nó dùng cái mũi ướt nhẹp cọ cọ vào mặt Thái Tuế: “Meo~”

Thái Tuế xách Đạp Tuyết lên, lững thững đi ra khỏi phòng, thấy Vân Đào đang đứng trên ghế đẩu nhỏ, soi gương ở bồn rửa mặt đánh răng.

Người nhỏ, bàn chải đánh răng trẻ em cũng nhỏ, mái tóc rối bù xoăn tít, trên đầu có hai chiếc sừng nhỏ, tai thú mềm mại rũ xuống, có lẽ trong lúc ngủ mơ không kiểm soát được, đuôi cũng lộ ra, đang vẫy qua vẫy lại.

Có lẽ cậu vẫn còn mơ màng, vừa đánh răng vừa gật gù, khuôn mặt nghiêng tròn trịa, khiến người ta muốn véo.

Thái Tuế nhếch mép, lén lấy điện thoại ra quay phim.

Tuy bị ép ở lại làm việc, nhưng mà, được nhìn thấy Thao Thiết ở trạng thái này… cũng coi như đáng giá?

Sau này có thể lấy video này ra khoe khoang, nói Thao Thiết trước mặt mình, cũng chỉ là một đứa em!

Thái Tuế nghĩ đến sung sướиɠ, không để ý liền bật cười thành tiếng, Vân Đào mở mắt, quay đầu lại, liếc anh ta một cái như nhìn kẻ ngốc.

Vân Đào đánh răng xong, dùng khăn mặt nhỏ lau mặt, rồi lại cẩn thận lau kỹ cặp sừng nhỏ của mình.

Vì tay ngắn chân ngắn nên cậu bé lau khá khó khăn. Thái Tuế nhìn thấy bèn hỏi: "Có cần anh Thái Tuế giúp không?"

Rồi bị lườm cho một cái.

Vân Đào đẩy ghế nhỏ đến dưới b lavabo, ra lệnh: "Rửa mặt xong thì xuống lầu làm việc."

"Vâng, thưa sếp." Thái Tuế làm một việc mà anh ta vẫn luôn muốn làm, đó là xoa đầu Thao Thiết! Thật mềm mại, cảm giác của một hung thú đỉnh cấp đúng là cũng đỉnh cấp.

Rồi lại bị lườm cho một cái nữa.

Những thứ đặt mua trên sàn thương mại Sơn Hải tối qua đã đúng giờ xuất hiện trong bếp.

Vân Đào đưa bộ quần áo mới mua cho Vân Phong Hòa: "Anh, cho anh này."

"Mua cho anh à?" Vân Phong Hòa mở túi, lấy ra hai bộ quần áo mới, kiểu dáng giống áo choàng dài mà anh đang mặc, nhưng chất lượng tốt hơn nhiều, trông rất tao nhã, sờ vào mềm mại, kích cỡ cũng vừa vặn.