Hai bên đường có không ít cửa hàng, cậu và Đạp Tuyết đi dọc theo con phố, người trong các cửa hàng đều tò mò nhìn họ.
Đi ngang qua một cửa hàng đan lát, Vân Đào bị một bà cụ chặn lại.
Bà cụ ngồi xổm trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu, ân cần hỏi: "Bé con, giữa trưa nắng thế này, sao cháu lại ở ngoài một mình? Ba mẹ cháu đâu?"
Vân Đào ngẫm nghĩ ý nghĩa của câu nói này một chút rồi lắc đầu: "Cháu không có ba mẹ, chỉ có một anh trai thôi."
Nghe vậy, ánh mắt bà cụ tràn đầy xót xa, nắm tay cậu chặt hơn: "Vậy anh cháu đâu? Bà đưa cháu đi tìm anh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, đỏ bừng cả lên rồi, lát nữa bị say nắng thì làm sao?"
Lần trước tiếp xúc với con người đã là chuyện rất lâu rồi, Vân Đào có chút không quen, nhưng bà cụ này rất thân thiện, cậu không ghét.
Cậu chỉ tay về hướng nhà hàng cũ: "Nhà cháu ở đó, anh cháu đang ngủ, cháu đi dạo một lát rồi về."
"Số 12? Cháu là em trai của Tiểu Hòa phải không! Trước đây nghe nó nói có một đứa em trai, nhưng chưa từng gặp, không ngờ lại là một cậu bé nhỏ xíu thế này." Bà cụ dường như biết một chút về tình hình của Vân Phong Hòa, thái độ càng thêm hòa ái: "Bé ngoan, cháu ăn cơm chưa?"
Vân Đào thành thật trả lời: "Rồi ạ."
Bụng cậu không đúng lúc kêu lên một tiếng. Bà cụ tưởng cậu chưa ăn, chỉ là quá hiểu chuyện không muốn làm phiền người khác, liền càng thêm đau lòng: "Cháu đợi chút, bà lấy đồ ăn ngon cho cháu."
Vân Đào chưa kịp trả lời, bà cụ đã vội vã vào nhà.
Vài phút sau, Vân Đào ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa tiệm đan lát, thổi quạt nhỏ, trên tay cầm một miếng bánh bò đường đỏ to hơn cả mặt.
Chủ các cửa hàng gần đó đều kéo đến, trên tay cầm đủ loại đồ ăn ngon, cười tủm tỉm trêu chọc cậu.
Bà cụ ở tiệm đan lát ngồi trước mặt cậu, múc một thìa cháo đưa đến miệng cậu: "Bé ngoan, nếm thử cháo này xem."
Lần đầu tiên được bao vây bởi nhiều người như vậy, Vân Đào rất ngại ngùng, hai má đỏ bừng: "Cháu tự ăn được ạ."
Bà cụ dỗ dành cậu: "Ngoan nào, cháo nóng lắm, lớn thêm chút nữa rồi hãy tự ăn."
Vân Đào không cưỡng lại được mùi thơm của thức ăn, chỉ đành đỏ mặt ăn bát cháo được đưa đến miệng. Cháo trứng bắc thảo thịt nạc được ninh nhừ, vừa miệng, đôi mắt Vân Đào lập tức sáng lên vì món ngon, như chứa cả một dải ngân hà nhỏ.
"Ngon quá ạ." Cậu vừa thả lỏng, giọng nói liền mang theo chút nũng nịu.
Những người lớn xung quanh đều tan chảy.
"Trông cũng ngoan, tính tình cũng ngoan, thật đáng yêu."
"Ai nói không phải chứ, muốn bế về nhà nuôi quá!"
"Bé con, có muốn ăn bánh sữa không? Dì tự làm đấy, ngọt lắm!"
"Đợi lát nữa bỏ vào túi cho bé mang về nhà ăn, cứ uống hết cháo trước đã, bữa chính không thể bỏ được." Bà cụ ở tiệm đan lát quyết định, rồi lại hỏi: "Bé ngoan, tối nay cũng đến nhà bà ăn cơm nhé? Bà hầm sườn xào chua ngọt cho cháu ăn được không?"
Bà chủ cửa hàng hoa quả nói: "Trưa nay ăn ở nhà bà rồi, tối đến nhà dì ăn nhé, kêu cả anh cháu đến nữa, tối nay nhà dì ăn xương ống hầm tương!"
Người dân phố Sơn Hải đều biết Vân Phong Hòa sống trong nhà hàng cũ đã đóng cửa, ít khi ra ngoài, sức khỏe cũng không tốt, nhà sắp hết gạo nấu cơm. Họ cũng muốn giúp đỡ đôi chút, nhưng cậu thiếu niên kia rất có chí khí, luôn luôn khách sáo nói không cần.
Cảnh tượng những con người này xếp hàng cho mình đồ ăn, thật giống với cảnh những chú mèo con mang cá đến cho anh trai.
Vân Đào đã phát hiện ra, việc buôn bán trên con phố này không được tốt lắm, những người này có lẽ cũng không giàu có. Những món ăn bình thường này không thể chữa khỏi cơn đói của cậu, nhưng đối với con người lại rất quý giá.
Cậu lắc đầu: "Anh cháu đã nấu canh cá cho cháu rồi, tối nay phải về nhà ăn cơm."
Mọi người đều rất tiếc nuối, bà chủ cửa hàng hoa quả nhét một túi vải đựng quả vải vào lòng cậu: "Vải nhà dì trồng đấy, ăn hết rồi lại đến nhé, dì dẫn cháu ra vườn hái. Có việc gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm dì, biết chưa?"
Lần này Vân Đào không từ chối.
Bà cụ ở tiệm đan lát tiếp tục đút cháo cho cậu, trong tiệm không có khách, mọi người cũng không vội đi, ngồi trước cửa hóng mát, tiện thể trò chuyện.
Có người hỏi bà chủ cửa hàng hoa quả: "A Oanh, dạo này con gái chị thế nào rồi?"
Dì Oanh vẻ mặt lo lắng: "Vẫn vậy, cứ bị áp lực là lại ăn uống vô độ, nói là ăn mãi mà không thấy no."