Trên đài cao của giáo trường, chúng ta quan sát quân đội diễn luyện, cùng các tướng sĩ thảo luận cách bài binh bố trận, cầm súng gϊếŧ địch.
Những ngày tháng như thế với chúng ta chỉ là cuộc sống bình thường. Nhưng mỗi khi đối mặt với quốc vương, vương tử hay các thành viên hoàng thất, chúng ta lại hóa thành những tiểu thư ngoan ngoãn trong bộ váy lộng lẫy.
Ta thay mặt công chúa tâu rằng, nàng luyện tập trên giáo trường là để chuẩn bị tự vệ cho cuộc hôn nhân hòa thân. Việc đọc sách cũng là để thu thập tình báo từ các quốc gia khác.
Công chúa gật đầu, ôn tồn nói: “Phụ vương, vương huynh, chuyện hòa thân là trách nhiệm của công chúa. Trách nhiệm của công chúa cũng chính là trách nhiệm của quốc gia. Làm công chúa, con sống cùng quốc gia, chết cũng vì quốc gia.”
Nàng rót trà dâng lên, dịu dàng đẩy đĩa điểm tâm ngọt đến trước mặt bọn họ. “Đây là món con vừa học làm, mời phụ vương và vương huynh thưởng thức.”
Quốc vương gật đầu hài lòng, giấu mặt đi nhưng vẫn không giấu được sự xúc động.
“Nữ nhi của ta, con rốt cuộc đã nghĩ thông suốt. Phụ vương cũng không nỡ xa con!”
Ta chỉ cười thầm.
Phụ thân trên đời phần lớn đều như vậy: trước hôn lễ thì ép nữ nhi lấy chồng, sau hôn lễ lại tiếc thương khóc lóc.
Ta và công chúa liếc nhau, đều cười khẽ. Ta biết nàng cũng thấy buồn cười.
Ngày xuất giá, công chúa khoác lên mình bộ áo cưới lộng lẫy, đầu đội vương miện, cúi đầu bái biệt quốc vương và vương hậu.
Quốc vương và vương hậu rơi nước mắt không ngừng.
Công chúa xoay người bước đi.
Phía sau điện, ta và nàng chỉ lặng lẽ nhìn nhau một thoáng.
Chúng ta đã ngầm hiểu, hôm nay thắng bại đều phụ thuộc vào lần hành động này.
Khi vương tử bước ra khỏi điện, ta nhanh chóng đánh ngất hắn, cõng lên ngựa, phóng thẳng đến xe hoa của công chúa.
Ta mạnh tay quăng hắn lên xe ngựa, thị nữ lập tức kéo hắn vào trong, thay trang phục cho hắn.
Bên trong xe, công chúa đã cắt bỏ mái tóc dài xinh đẹp, thay vào đó là bộ quân phục mạnh mẽ đầy khí khái. Nàng vén màn xe, bước ra ngoài.
Ta và nàng gần như cùng lúc đưa tay về phía đối phương.
Công chúa khẽ cười, nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, sóng vai cùng ta cưỡi đi.
Chúng ta cười vui vẻ, thúc ngựa trở lại hoàng cung. Không ai phát hiện ra điều gì khác thường, bởi từ giờ phút này, toàn bộ người trong cung, từ thị nữ đến thị vệ, đều đã bị chúng ta thu mua.
Tất cả đều nghe theo sự sắp đặt của chúng ta, không ai dám cản trở.
Trước khi vương tử tiến vào đất địch, thị nữ của công chúa sẽ không để hắn tỉnh lại. Còn ta, trong suốt hành trình hộ tống, sẽ âm thầm quan sát và ghi nhận tất cả tình báo.
Đúng vậy, chúng ta thừa nhận mình ti tiện. Chúng ta đã thay thế công chúa bằng vương tử trong cuộc hôn nhân hòa thân.
Nhưng như thế thì sao?
Dựa vào đâu mà người phải hy sinh luôn là công chúa? Dựa vào đâu mà nàng phải gánh chịu? Dựa vào đâu mà số phận này lại đè nặng lên vai các nàng?
Vận mệnh, phải do chính tay mình nắm giữ.
Nếu vương tử không đủ tham vọng để tự quyết định số phận, vậy thì chúng ta sẽ thay hắn an bài.
Một ngày nọ, ta và công chúa đứng trước cửa sổ lớn nhìn ra ngoài, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng từng bóng cây lay động.
Nàng hỏi ta: “Vương vị là gì?”
Ta đáp: “Là tư cách của người trị vì quốc gia.”
Nàng lại hỏi: “Chỉ có quốc vương mới có thể trị vì sao?”
Ta lắc đầu: “Không, nữ vương cũng có thể.”
Công chúa mỉm cười, gật đầu đồng tình. “Nếu muốn trở thành nữ vương, trước hết cần phải có quyền lực.”
Ta cười khẽ đề nghị: “Có lẽ chúng ta có thể thực hiện một cuộc ‘chính biến không đổ máu’?”
Chim thư ưng đậu trên vai ta kêu lên một tiếng, công chúa thản nhiên đặt khẩu súng vào túi bên hông.
Chúng ta nhìn nhau cười.
Quốc vương, từ ngày nữ nhi xuất giá, cả ngày bồn chồn lo lắng, mặt mày ủ ê.