Gầy Nhọm cười nịnh bợ, mang theo chút ranh mãnh, nói:
“Ở chỗ chúng ta, khách có sở thích đặc biệt đến không thiếu. Mấy người đó đều sẵn sàng chi đậm. Một đứa câm như nó, biết đâu lại hợp khẩu vị của bọn họ thì sao!”
Vừa nói, hắn vừa ghé sát vào Báo ca, hạ thấp giọng, nở nụ cười hèn mọn.
Hắn cố tình che miệng sau khuôn mặt của Báo ca, khiến Lâm Tích không thể nhìn rõ hắn đang nói gì.
“Anh nghĩ mà xem, trong những lúc như thế, dù có bị người ta làm cho sống dở chết dở, nó cũng chỉ có thể ú ớ, không thể nói ra một câu xin tha nào… Hahaha…”
Gầy Nhọm cười khằng khặc, giọng cười càng thêm đê tiện và dơ bẩn:
“Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ: mặt đỏ bừng, mắt long lanh như ngấm nước, trông chẳng phải càng thêm hấp dẫn sao?”
Ầm!
Lời nói của hắn như một tiếng sét đánh trúng tâm trí Lâm Tích. Trong đầu cậu lập tức hiện lên hình ảnh bản thân bị những kẻ xa lạ chà đạp. Nỗi nhục nhã dâng trào, tim cậu đập thình thịch trong l*иg ngực.
Báo ca càng nghe, ánh mắt nhìn Lâm Tích lại càng thay đổi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Tích trở nên vô cùng nổi bật, làn da mềm mịn như thể bóp nhẹ là có thể chảy ra nước. Đôi mắt nai to tròn, long lanh vẻ hoảng sợ pha chút u buồn, khiến người ta chỉ muốn xé nát cậu, nhai ngấu nghiến để thỏa mãn sự chiếm hữu.
Đôi môi nhỏ hồng hào, căng mọng như trái anh đào chín mọng vừa hái từ trên cây xuống, khiến người nhìn không khỏi nghĩ rằng chúng ngọt ngào đến mức nào.
Thân hình gầy yếu, mỏng manh như cọng cỏ, tựa hồ chỉ cần chút sức lực là có thể khiến cậu khuất phục hoàn toàn.
Báo ca nhếch mép cười ác độc, bàn tay đang nắm cằm Lâm Tích thuận thế trượt lên, mu bàn tay khẽ lướt dọc theo má cậu.
Cả cơ thể Lâm Tích run rẩy dữ dội hơn, cậu cố gắng quay đầu tránh né, nhưng bàn tay thô bạo kia lại chạm xuống cổ cậu, tiếp tục lang thang trên da thịt lạnh lẽo. Cảm giác rợn người khiến từng sợi lông tơ trên người cậu dựng đứng.
Báo ca đưa lưỡi liếʍ quanh hàm răng, giọng nói trầm thấp pha lẫn sự hưng phấn:
“Nghe chú nói, anh mày lại hứng lên rồi…”
Hắn nuốt nước bọt, nhìn Lâm Tích đầy thèm thuồng. Chính sự hoảng sợ trong mắt cậu càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.
“Gầy Nhọm, bảo sao Trần ca lại giao chuyện ‘thu hàng’ cho chú. Chú đúng là có mắt nhìn đấy!”
Gầy Nhọm cúi đầu, cười khúm núm, tranh thủ nịnh bợ:
“Báo ca quá khen. Phòng VIP cuối hành lang tầng một trống rồi. Em đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, anh muốn mang nó qua đó không?”
Gầy Nhọm làm việc luôn chu đáo, hắn biết rất rõ sở thích của Báo ca. Những cậu trai mới đến “Dạ Sắc” – chỉ cần không còn trong trắng – đều phải qua tay Báo ca trước tiên.
Hôm nay, cậu bé câm này xem ra làm Báo ca vô cùng hài lòng.
Báo ca cười lớn, hai cánh tay to bè như gọng kìm nhấc bổng Lâm Tích khỏi mặt đất, bế cậu ngang người như thể bế một món đồ chơi.
“Đi thôi, hôm nay Báo gia phải thử xem cậu nhóc câm này có vị thế nào!”
Gầy Nhọm lập tức cười nịnh, nhanh chóng chạy lên trước để mở cửa.
Lúc này, nằm trong vòng tay của Báo ca, Lâm Tích sợ hãi đến cực độ.
Cậu giãy giụa kịch liệt, cơ thể gầy gò dùng hết sức lực yếu ớt để kháng cự. Hai cánh tay nhỏ gắng sức đẩy ra khỏi thân hình mập mạp, còn đôi chân gầy guộc thì đá loạn trong không trung.
Khuôn mặt cậu đỏ bừng, nước mắt trào ra không kìm được, lăn dài trên gò má. Từ cổ họng phát ra những âm thanh ú ớ đầy tuyệt vọng.
Lâm Tích tự ti, cậu biết bản thân chẳng được ai yêu thương ngoài em gái. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không có tự trọng.
Cậu không thể bị người đàn ông này làm nhục!
Trên thế gian này, chỉ có A Huyền mới được chạm vào cậu.
Dẫu hắn có hận cậu…
Nhưng hôm nay, liệu cậu có thể thoát nổi không?