Chương 21
Tại phòng ăn lớn mọi người tập trung nhai nhai nuốt nuốt, Lưu Đông ngồi một mình trong góc mắt không hề chớp lấy nữa cái cúi đầu xem cái gì đó trong tay, dĩa cơm trên bàn không có một chút xuy chuyển nào.Thật vất vả chạy quanh, lòng vòng mấy trận mới tìm được một quyển “ Hồ thiên nga”, được in ấn tinh xảo, một cách trang trọng, trên đó Minh Thạch tuấn tú ưu nhã, đẹp không sao tả
xiết.
Đang lúc nhập thần, một giao cảnh trong tay chén dĩa đi đến, giành lấy quyển sách trong tay Lưu Đông “ Nhìn cái gì mà mê mẫn ghê ta? U! Ngươi từ khi nào lại lại đi thích những thứ này vậy?”
Lưu Đông bị hù dọa, giật mình, từ trong tay bạn đoạt lại bảo bối, cẩn cẩn dực dực nhẹ nhàng dùng áo cọ cọ xát xát lên mặt ngoài bảo bối, mắng: “ cái tay bẩn chết được vuốt cái gì? Cái này gọi là gì ấy à? Cái này là nghệ thuật, nghệ thuật thanh cao mà tao nhã! Có hiểu không?”
Giao cảnh nhìn hắn lắc đầu: “ ta không biết, nhìn qua chỉ là đưa bắp đùi cao quá mắt thôi mà”
“ Thiết~ Cảm thụ nghệ thuật bậc thấp! nhìn thần thái này, tư thế này, thật đẹp!” Lưu Đông bất đắc dĩ thở dài.
“ Thì cũng xinh đẹp thật, dù thể nào, động tâm rồi sao?” Lưu Đông không để ý đến hắn nữa.
Tại đối diện Lưu Đông ngồi xuống, giao cảnh chỉ vào bức tranh trên sách mà nói: “ Ta nói, xem tranh cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Ngươi nhìn đi, bên cạnh người ta là công chúa đó! Là công chúa mới xứng đáng đứng bên cạnh vương tử như trong cổ tích a, cho ngươi vào, một tiểu cảnh sát thực sự là hỏng bét”
Lưu Đông cười hì hì:” ngươi nói lời này không đúng ah, cho tới bây giờ không phải là hoa nhài đều cắm trên bãi phân trâu sao, có biết tại sao lại thế không? Dinh dưỡng ah!”
Miếng thịt bò trong miệng giao cảnh suýt nữa vì lời này mà phun ra, bưng dĩa cơm đi “ Sau này sẽ chẳng bao giờ dám cùng ngươi ăn cơm lần nữa”
Lưu Đông đột nhiên có điểm rầu rĩ, nhìn trong bức tranh, kia một thân công chúa thiên nga trắng noãn, xinh xắn đang rúc vào trong ngực vương tử, nhẹ nhàng thở dài.
Đừng nói cái gì hoa nhài phân trâu, nói thẳng ra chính là khó khăn rồi. người kia nhẹ nhàng như gió Minh Thạch cùng với mình là hai người thuộc về hai thế giới.
Mặc dù là rõ ràng hiểu đấy, nhưng động lực để mỗi sáng mở mắt ra là có thể đến ngã tư kia nhìn thấy cậu, cho dù không phải ca trực của mình cũng sẽ tìm cớ để liếc cậu một cái.
Xa xa nhìn thấy chiếc xe màu trắng trái tim lại binh binh lên giai điệu hồi hộp mà vui sướиɠ. Lưu Đông lại nhẹ nhàng thở ra.
Gia Gia đứng trước cửa phòng tập, nhàn rỗi đến nhàm chán đem chân mình đặt tại cửa sổ đè xuống căng cơ. Gia Gia từ xa nhìn thấy Minh Thạch đi tới, cúi đầu ủ rũ.
Gia Gia đi tới trước mặt, đồng tình hỏi: “ Vừa rồi lại thế nữa hả?”Minh Thạch khuôn mặt bình tĩnh, không nói một lời, nhaanh chóng mở cửa bước vào trong. Gia Gia le lưỡi theo sau đi vào.
Nhìn Minh Thạch tức khí đang thay đồ, Gia Gia nhỏ giọng khuyên: “ Quên đi, dừng nóng giận, không thích thì chẳng cần chấp, cứ lơ đi rồi người ta cũng bỏ qua thôi mà”
“ Chính là hắn không tự nhiên lại thành tâm muốn phạt ta mà, cái tên thối cảnh sát đáng nghê tởm!”
Minh Thạch lắc lắc đầu nói” Quên đi, đừng nói tới hắn nữa. Gia Gia đây là phiếu báo danh chuyển xuống, hôm nay trở về điền đầy dủ thông tin trên ấy, ngạn vạn lần đừng sơ xót, điền xong thì đưa lại cho thầy.”
“ Thật sự” Gia Gia vui vẻ nhận lấy tờ báo danh, nâng niu trên tay như bảo bối. Dần dần, niềm vui trên khuôn mặt cũng phai nhạt.
Cha mẹ gia đình còn một loạt thông tin mói là vấn đề. Nhà người khác đây chẳng là gì, bất quá với nó lại là vấn đề nan giải a. Nên viết thế nào đây? “ Cái này ….. cha mẹ điều phải kí vào hả? Gia Gia mất tự nhiên cắn môi hỏi.
“Đương nhiên cha mẹ đồng ý kí vào cũng rất trọng yếu, là người thân trực tiếp của em mà. Bất quá ca ca em cũng thân cận như vậy, sao không còn là vấn đề rồi không” Minh Thạch nghiêm túc nói.
Gia Gia bặm môi, yên lặng đem báo danh cẩn thận bỏ vào trong ba lô.
Theo giai điệu nổi lên, Gia Gia tiếp tục như thường luyện tập. Minh Thạch đứng một bên quan sát chỉnh sửa. Cuộc thi đã gần ngay trước mắt, động tác của Gia Gia cũng thuần thục hoàn mỹ.
Cậu cũng đã đổ tâm sức vào dạy dổ học trò này, Gia Gia trên người cũng dần dần hiển lộ, bắt đầu tự tỏa sáng. Cánh cửa Thiên Hoa lần này sẽ vì nó mà mở rộng, nó sẽ trở thành ngôi sao mới của giới nghệ thuật, Minh Thạch thậm chí còn nghĩ vậy.
Gia Gia kết thúc buổi tập, hào hển đi tới cửa sổ cầm bình nước uống. Đột nhiên, Gia Gia hướng Minh Thạch vẫy tay, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ. Minh Thạch lập tức mở to hai mắt nhìn, tiểu cảnh sát thối tha kia cư nhiên đuổi tới đây.
“ Hắn có phải hay không đến đây tìm ngươi?” Gia Gia nhỏ giọng hỏi. Minh Thạch khẩn trương nuốt nước miếng, tiểu cảnh sát kia ở ngoài cửa kính hướng tới nơi này nhìn quanh.
“Gia Gia, em ra nói thầy
không có ở đây, hỏi hắn có chuyện gì?” Gia Gia trừng to mắt: “ Hắn là cảnh sát”
Minh Thạch còn trừng to hơn hạ giọng nhìn Gia Gia: “ Hắn chỉ là cảnh sát giao thông! Em có đi hay không?” Gia Gia ngoắc cổ chỉ chỉ bên ngoài: “ Nhưng xe kia không phải thầy
đi tới sao?”
Minh Thạch thăm dò nhìn, uể oải thở dài. Đúng là tránh không thoát rồi.
Không được tự nguyện lại tiêu sái bước đến trước mặt Lưu Đông, Minh Thạch làm mặt nghiêm hỏi: “ Ngươi tìm ta?”
Lưu Đông có điểm mất tự nhiên cười cười, từ trong ví tiền xuất ra một cái bằng lái đưa qua: ‘ Kỳ thật trong lòng ta, thật muốn đem cái bằng vô thời hạn này cho ngươi. Như vậy ta mới ngày ngày kiểm tra ngươi. Xe của ngươi là ta xin trả về sớm, ngươi xem xem, lớp sơn trắng mới bóng như vậy giam thêm một thời gian ngoài mưa gió thế nào cũng hỏng mất, rất đáng tiếc. sau này vào giờ cao điểm cũng đừng lái xe đi, cố gắng đi bằng phương tiện công cộng cũng được. Còn có….”(nói thật về chuyện cái bằng ta cũng chẳng hiểu lắm, mà nó thế ta chịu)
Minh Thạch chớp chớp đôi đòng tử, tiểu cảnh sát từ khi nào đổi tính thế này? Nói lời làm cho lòng người ta cũng mềm theo, đây là cái quái gì ta?
“ Đây là số điện thoại của ta, nếu không có ca trực ngươi cứ gọi cho ta, ta có thể làm tài xế cho ngươi” Nói xong một hơi, Lưu Đông đem thẻ đặt trong tay Minh Thạch, rồi xoay người đi.
Minh Thạch trợn mắt há hốc mồm, ngốc lăng đứng tại chổ nhìn tiểu cảnh sát sãi bước đi nhanh, chuyện lạ hàng năm đều có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều ah.
Gia Gia tắm rửa xong, mang cả mái tóc ẩm ướt đi tới. Gia Vĩ ngồi trên bộ sa lon gọt lê. Gia Gia bò đến ngồi một bên tựa cả người lên anh, Gia Vĩ lấy một miệng đặt vào trong miệng nó.
Gia Gia nhai nuốt, hứng thú nhìn nước lê ngọt ngào trào ra khóe miệng. Gia Vĩ cười tại trên cánh môi nhỏ đặt xuống một nụ hôn, liếʍ láp đi chút nước lê còn xót, xoay tay kéo nó ngồi vào trong lòng.
Gia Gia đem đôi chân trần vắt lên tay vịn sa lon, tại trong lòng anh tìm lấy một tư thế thoải mái, một bên há miệng chờ ca ca đút lê, vừa nói: “Ca, anh đã nói nếu em đậu vào học viện Thiên Hoa anh sẽ dẫn em đi ra ngoài chơi, anh nghĩ chúng ta đi đâu là tốt nhất?”
Gia Vĩ cười, điểm vào mũi nó: “ Em nắm chắc đến vậy! bây giờ mà đã chắc chắn sẽ đậu luôn rồi à?”
Gia Gia nhăn nhăn cái mũi “ Em chỉ biết! Ngay cả Minh Thạch cũng nói em không có vấn đề gì. Anh đã đáp ứng em, không được nuốt lời!” Gia Vĩ cười nói: “ Hảo, em nói, em thích đi nơi nào?”
Gia Gia vui mừng suy nghĩ một chút: “ em nghĩ muốn đi Tây hồ! xem tháp Lôi Phong!” “ Ân, chúng ta đi Tây Hồ”
Gia Vĩ cười, trong lòng lại có chút khổ sở. Đúng vậy, Gia Gia nhất định có thể đậu.
Ngay sau đó là rời xa mình, tại bầu trời của riêng nó mà bay lượn. Rồi nó sẽ gặp, có thêm nhiều bạn mới, nó có thế giới của chính nó.
Hài tử có đôi đồng tử lấp lánh kia sẽ chỉ ngày càng nhìn về phía trước mà bước tới, sau này Gia Gia lựa chọn như thế nào, có hay không một tia lưu luyến hiện tại.
Gia Gia chú ý nhìn Gia Vĩ, thân thủ sờ sờ mi mắt anh: “ Ca, làm sao vậy? Anh có phải hay không mất hứng?”
Gia Vĩ bắt lấy tay nó, đặt trong tay mình vân vê niết vài cái: “ Không phải, anh là nghĩ muốn…. nghĩ muốn thân em thôi” Gia Gia đỏ mặt, xấu hổ chôn mặt sâu trong khuỷu tay anh.
Gia Vĩ cúi đầu ngậm vành tai Gia Gia, nhẹ nhàng mυ'ŧ vào. Gia Gia cả người căng thẳng, không tự giác mà hừ lên một tiếng.
Một bàn tay ấm nóng tiến vào dưới vạt áo dò xét, vuốt ve cái bụng bóng loáng, chậm rãi tiến lên ngực.
Nắm lấy viên hồng đậu nho nhỏ, nhẹ nhàng vân vê, chầm chậm niết lấy, hài tử được xoa nắn nằm trong lòng lên tiêng nức nở.
Gia Gia hai tay gắt gao ôm lấy cổ Gia Vĩ, từ ngực truyền đến nhữn dòng điện không thể nào thừa nhận, cầm lòng không được mà hôn lên bờ môi của anh. Nụ hôn trở nên triền miên, đầu lưỡi giao hào khởi lên vũ điệu ân ái, nuốt vào của nhau khẩu dịch ngọt ngào.
Ngón tay Gia Gia siết chặt vạt áo trước ngực Gia Vĩ, chiếc cổ vô ý thức ngửa ra sau do chịu không nổi những đợt công kích nóng bỏng không lời lưu luyến trên đó.
Lần trước lưu lại ấn ký còn có chưa hoàn toàn biến mất, Gia Vĩ không dám tùy ý dùng sức, chỉ ôn nhu để lại những ấn ngân nhàn nhạt, tiến xuồng ***g ngực nhỏ, hài tử bất mãn hừ hừ.
“Ưm~~~” Gia Gia không kiềm nổi tiếng rên nhỏ, quần đã bị cởi không còn một mẩu, lộ ra tiểu thảm cỏ mềm mại.
Bàn tay to lớn nhiệt nhiệt đi tới vuốt lên tiểu mao tế nhuyễn, vật nhỏ gấp gáp không chờ được mà nhanh chóng đứng lên.
Nắm ở trong tay, chậm rãi xao nắn, cảm thụ vật nhỏ trong tay từng chút từng chút kích động đòi đi ra.
Hô hấp Gia Gia rõ ràng đã rối loạn, không đình chỉ được thiếng hừ hừ trong cuống họng, hai bàn tay càng gắt gao nắm lấy cổ áo Gia Vĩ.
Gia Vĩ hô hấp dồn dập, hận không thể ngay lập tức vọt ngya vào cái địa phương cực kì mềm mại, nóng ẩm rất đáng yêu kia.
Gia Gia hai chân càng lúc càng mở rộng, Gia Vĩ một tây an ủi vật nhỏ, tay kia lợi dụng cơ hội chuồn đến trước cửa động, chậm rãi dò xét bên trong.
Gia Gia cương cứng người lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức này làm nó có điểm choáng váng.
Cảm giác được cái thứ ở trong phía sau mình chậm rãi luật động, cái loại cảm xúc kì dị cứ tập kích lên thân thể. Gia Gia giãy giụa thân thể, không biết là để né hay là muốn được nhiều hơn.
Đột nhiên lưng được người ta nâng lên, đôi môi nóng rực đánh úp xuống. Cả cánh môi bị anh cắn nuốt trong miệng, cuồng nhiệt mà mυ'ŧ mát, liếʍ lộng, cứ như thể đem chính mình tươi sống nuốt vào trong bụng.
Đôi môi được buông tha, Gia Gia ngây ngất chuyển đầu, mặc cho bàn tay ở giữa hai chân càng tăng tốc, cùng dòng điện không khác nhau quất vào người nó.
Xoay người, mạnh mẽ đặt Gia Gia dưới thân, Gia Vĩ tái không còn cách nào khống chế chính mình.
Nhấc lên vạt áo cao cao của Gia Gia cuồng nhiệt hôn xuống, Gia Gia thở hổn hển giãy giụa, hai tay gắt gao ôm lấy đầu Gia Vĩ đang chôn trước ngực mình.
Tiếng điện thoại vang lên, không một ai muốn bỏ giữa chừng, không muốn nhích đến xem. Chỉ là tiếng chuông không ngừng vang, nối tiếp cố chấp chờ người bắt lấy, Gia Vĩ không tình nguyện ngừng lại, đem quần áo Gia Gia kéo lại chỉnh tề, cầm lấy điện thoại lên nghe.
Nghe đúng một câu, Gia Vĩ lập tức ném điện thoại nhanh chóng lấy áo khoác chạy ra ngoài. Gia Gia luống cuống “Anh đi đây vậy? chờ em một chút!”
21