Chương 17
Trong nhà hát lớn, khán giảbắt đầu yên lặng,
chờ
mong giây phút mở
màn. Gia Vĩ khóe miệng
hàm
chứa ý cười, anh biết rõ hài tử
bên
người
thực vui vẻ
muốn
chết. Kì
thật thì chính mình cũng rất vui vẻ.
Gia Gia đã lấy vé kẹp vào trong cặp táp của anh, kèm theo một mảnh
giấy
nhỏ
nắn nót, nó sẽ
chờ
anh tại cửa nhà hát. Lúc cầm mảnh
giấy anh
thật không
thể
hình dung được cái
laoij
tâm tình này, kinh
ngạc vui sướиɠ còn cảm
thấy chút chút được an
ủi. Gia Gia là quan tâm đến anh, có lẽ
nó chính vốn là muốn anh cùng đi.
Gấp
nhỏ
lại mảnh
giấy, Gia Vĩ cảm
thấy cơ
thể
thật
thư
thái đi nhiều. tối hôm qua Gia Gia còn bất an
ngắm nhìn sắc mặt anh, đến nói lớn cũng không dám, đến cả
ngủ
cũng bỏ
qua luôn. Nó căn bản là không rõ đã xảy ra cái gì. Gia Vĩ nhè
nhẹ
thở
dài.
Gia Vĩ quay đầu, Gia Gia là đang nhìn anh. nhìn
thấy anh
quay đầu lại, Gia Gia mân miệng
cười: “ Ca, anh có
phải hay không ngày hôm qua rất tức giận” “ Không có, thực sự
không có” giờ
anh hiểu nói xạo đôi khi cũng
thật cần thiết.
Buổi diễn bắt đầu, Gia Gia tâm tí đều bị
sân
khấu hấp dẫn. Gia Vĩ nhìn nó, có chút áy náy. Gia Gia, xin lỗi. Sau này sẽ
không vì
những
chuyện nhàn chán
như
vậy mà nổi nóng với nó nữa.
Thật sự? có lẽ
khó.Gia Vĩ dù không muốn để
ý chính là tâm lý càng ngày càng không
thể
tự
chủ
được.
Trên sân
khấu, một đàn tiểu thiên nga
trắng
muốt lùi lại phía sau, để
lại một sân
khấu rộng
rãi. Vương
tử
bước ra rồi. Tuấn mĩ, thon dài, anh tư
bừng
bừng
phấn
chấn. Tung bay, xoay tròn, vương
tử
kia
thật sự
kỹ
thuật hoàn mĩ cho đến từng
đầu ngón tay hướng
đến công chúa thiên nga biểu đạt tình yêu say đắm.
“Thầy
thật sự
lợi hại” không tự
chủ
được
nhẹ
nhàng
thở
dài, hai tròng mắt của Gia Gia đuổi theo từng
động
tác của Minh
Thạch
trên sân
khấu. Gia Vĩ buông hạ
hai tròng mắt, hít sâu. Đúng vậy, anh
thật lợi hại, giống
như
hoa sen tung cánh vào sáng sớm,
như
mây bay tụ
cốc
thật thanh thoát mà mềm
nhẹ
hư
ảo.
Mấy năm sau Gia Gia cũng sẽ
thoát thai hoán cốt, cũng sẽ
bước ra giữa sân
khấu riêng của nó, tung bay theo
những
vũ điệu xinh đẹp kia. Đến lúc đó, đôi mắt nó sẽ
hướng
về
ai mà chăm chú si mê
ngắm nhìn đây?
Trên con
phố
buôn bán
phồn hoa, du khách trên đường
đông đúc mua sắm, từ
những
cửa hàng trang trí tinh sảo cho đến
những
cửa hàng nho
nhỏ
đều khéo léo tung ra nhiều chiêu để
lôi kéo khách hàng. Gia Vĩ từ
một trung tâm mua sắm bước ra, giữa
trưa, ánh nắng
chói chang
thực làm cho hai mắt anh khó
chịu đến không mở
lớn mắt được.
Bổng
nhiên, một thân
ảnh
quen thuộc xẹt qua làm khéo mắt anh lóe lên một chút. Gia Vĩ quay đầu lại, đứng
giữa khu
phố
náo nhiệt là
một thanh niên thanh tú, xinh đẹp đến nổi bật, Minh
Thạch.
Chiếc áo sơmi màu lam kết hợp cùng
quần dài màu
tuyết
trắng
thật phù hợp với dáng
người thon dài,
ưu nhã, mái tóc dài được cột gọn vắt qua một bên vai, Minh
Thạch
dưới ánh mặt
trời
thực sự
tỏa sáng
xinh đẹp đến
tuyệt
trần. Gia Vĩ không
thể
không
thừa
nhận với hình
ảnh
ấy ai cũng muốn thu hài tử
kia vào tầm mắt.
Song sắc thái kia có vẻ
không phù hợp lắm với với dáng vẻ
hiện tại, trên đùi của Minh
Thạch
là một cái đầu búi xùi của một tên
khất cái.
Cái
tay nhem
nhuốc bẩn
thỉu của tên
khất cái đang ôm
chặt lấy cái bắp đùi thon dài cùng
chiếc
quần
trắng
tinh của Minh
Thạch, bản thân lại
ngồi bệt dưới đất lầm bầm ăn vạ.
Minh
Thạch
muốn kéo chân ra kéo không được, đẩy
người thì đẩy không nổi, muốn đi cũng
đi không xong, Minh
Thạch
bộ
dạng
quẫn bách, hai tay bối rối
chẳng
biết làm sao, so với tên
khất cái không rõ
người nào mới đáng
thương
hơn.
Trên sân
khấu là vương
tử
phong nhã, thanh cao,
nhưng
hiện tại đối mặt cùng tên
khất cái lại vô
phương
xử
lý. Nhìn
Minh
Thạch
tức đến đỏ
mặt mà khác không ra nước mắt, hiện lên đầu tiên trong đầu Gia Vĩ là
buồn cười. tách
những
người đang vây quanh xem
chuyện, Gia Vĩ tiến bước đi qua.
Minh
Thạch
tuyệt không
ngờ
tới, đi dạo
phố
lại có
thể
ôm vào cái sự
tình xui xẻo này.
Thời điểm cả
người lo đến đổ
mồ
hôi thì nhìn
thấy Gia Vĩ đi tới,
như
bắt được cành cây cứu mạng, vội vàng cố
với gọi theo.
Gia Vĩ đi qua kéo bả
vai tên
khất cái, sau lại xách cổ
áo tên
khất cái ngăn
chặn gã làm quá, tên
khất cái oa oa kêu to. Gã
chắc
không
nghĩ tới cái
người đang mặc âu
phục lại sẽ
động
thủ
với gã
như
vậy, theo kinh
nghiệm
thường
ngày thì
những
người này có
thấy cũng bỏ
qua mà đi tiếp.
Hiểu rõ nếu không buông tay có
thể
ăn đập, tên
khất cái sáng
suốt bỏ
tay
khỏi đùi Minh
Thạch, nhanh
chân
chạy
trốn.
Trên
chiếc
quần
trắng
tinh lại in một dấu tay, cùng đó là cái gì đó dính dính mà cậu
cũng
chẳng
biết là cái gì. Minh
Thạch
vừa xấu hổ
vừa căm
phẩn,
nhưng
không biết làm sao. Gia Vĩ vổ
vai Minh
Thạch: “ Đừng
nóng giận, đến xe tôi
ngồi đi,
ở
phía
trước đây thôi. Tôi giúp cậu
mua một bộ
đồ
khác”. Minh
Thạch
không có biện pháp khác, không
thể
làm gì hơn ngoài gật đầu.
Gia Vĩ rất nhanh chóng
trở
lại, đưa vào trong xe một
chiếc túi xách. Đem cửa xe đóng lại, chính mình lại tựa cửa hút thuốc, nhìn
ngắm
ngã tư
đầy
người.
Minh
Thạch
đẩy cửa xe đi ra, đã thay đi bộ
đồ
củ.
Quần
jean
T
Tshirt
sam, đơn giản khoác lên bộ
dáng rất tinh xảo, mới rồi bộ
dáng thiên tiên tỏa sáng, Minh
Thạch
bây giờ
chỉ
là một đại nam hài có điểm
ngượng
ngùng.
“ Anh
như
thế
nào có
thể
biết dược kích
thước của tôi? Tôi rất khó mua áo
quần nha” Minh
Thạch
cười nói. Gia Vĩ cười đáp: “ Quần áo của Gia Gia
cũng rất khó mua,
thắt lưng
thì gầy mà chân thì quá dài. Tôi đem cậu
so với em
ấy
bộ
dáng có lẻ
lớn hơn một chút, theo đó mà đoán mua. Còn muốn đi đâu?” Minh
Thạch
có ý tứ
mỉm cười: “ hôm nay
thực sự
cảm
ơn anh”.
“Nơi nào ?” Gia Vĩ cười tiếp
nhận. “ Tên
khất cái đó
thật lợi hại,
trước
chỉ
nghe mọi
người nói qua loa, không
thể
nghĩ hôm nay lại bị
đυ.ng
phải. cũng
nhờ
anh” Minh
Thạch
thở
dài, “ tên kia chính là nhìn
thấy cậu, càng điềm đạm nho nhã bọn họ
càng dây dưa, đơn giản chính là xin đểu tiền thôi”.
Minh
Thạch
tức giận nói: “ tôi cũng đã cho gã 50 đồng
rồi gã còn muốn gì. Trên
người tôi
thật là hết tiền mặt rồi, không lẽ
lấy
thẻ
tín dụng
đưa luôn cho gã.
Hừ!”
Gia Vĩ đột nhiên cười ha hả. Mỗi
người đều có lĩnh vực sở
trường
của mình, Minh
Thạch
đứng
trên sân
khấu vũ đạo có bao
ưu nhã cùng kiêu
ngạo, thì
trong
cuộc sống
hiện
thực đơn giản
chỉ
là một đại nam hài hết sức đơn thuần. “
đi thôi, tôi đưa cậu
về
nhà”
Trong phòng tập Gia Gia đang chuyên tâm
luyện tập. Minh
Thạch
đứng
một bên
thỉnh
thoảng
lại sửa lại một chút tư
thế
sai của nó.
Ngẩng
đầu nhìn lơ
đãng, Minh
Thạch
hỏi: “ Gia Gia, ca ca của em hôm nay có tới đón không?” Gia Gia
thở
hổn hển nói: “ cũng không
biết nữa, em đã nói với anh là không cần tới, hay là…..”
“hả,
chờ
thầy
một chút” Minh
Thạch
đột nhiên cười rộ
lên,
chạy ra
khỏi phòng tập vũ đạo.
Ngoài cửa sổ, Gia Vĩ tới.
Gia Gia kinh
ngạc đứng
bất động, tình cảnh
trước mắt làm nó hồ
đồ
cùng khϊếp sợ. ca ca cùng
thầy Minh
Thạch
từ
khi nào đã đứng
đối mặt nhau, mỉm cười vùa nói cái gì, Minh
Thạch
có chút ý tứ
sờ
sờ
tóc, cười đến tỏa nắng. ca ca cũng ôn hòa nhìn Minh
Thạch
Bọn họ
đang nói cái gì? Minh
Thạch
tại sao lại vui vẻ
đấn vậy, còn cố
ý
chạy ra đón nữa. Ca ca không
phải tới đón nó về
sao? Bọn họ
có
chuyện gì để
nói với nhau
thế
cơ
chứ.
“Ca ca, chúng ta có
thể
về
chưa?” Gia Gia ôm ba lô
quần áo của mình
chạy ra, đứng
giữa hai
người, xem ca ca một chút vừa
liếc
thầy Minh
Thạch một chút: “ các
người vừa rồi nói cái gì vậy?” Minh
Thạch
cười: “ em
như
thế
nào lại
chạy ra đây,
luyện đã xong rồi sao?” Gia Gia hồ
nghi nhìn y, gật đầu.
“ Ca, chúng ta đi thôi” Gia Vĩ gật đầu, đối với Minh
Thạch
nói: “chúng ta đi
trước đây” Minh
Thạch
giữ
tay anh một chút: “ Anh
chờ
tôi trong
chốc lát” rồi xoay
người
chạy vào.
Gia Gia nhìn Gia Vĩ: “ hai
người đã nói gì?” Gia Vĩ cười cười đáp “ không có gì, nói
chuyện ngày hôm qua có gặp cậu
ấy” “ Gặp
phải
thầy
ư? Gặp
thầy
có
chuyện gì ?” “ hôm qua gặp
cậu
ấy
quần áo bị
ô uế
anh đã giúp mua một bộ
khác” Gia Vĩ có điểm
buồn cười, tiểu tử
mở
hai mắt
trừng
trừng
nhìn anh, hai hàng lông mi cũng dương
lên bộ
dáng không khác gì con mèo bị
tập kích mà
trở
nên phòng
thủ.
Đột nhiên giật mình, một ý
niệm điên
cuồng
đã ra xông vào đánh động
vào tâm lí anh,
Tiểu tử
kia
phản
ứng..
Thật vậy chăng? Trong đầu mẫn cảm tự
thõa
mãn. Gia
vic
con con
ngươi
chợt hiện lên một tia tinh quang phát sáng.
Mua
quần áo cho
thầy
sao?
Tại sao. Gia Gia mở
lớn hai mắt nhìn.
Cứ
như
có con
dã lộc xông vào lòng nó rồi cứ
chạy
loạn lên, bình tĩnh nào vì cớ
gì mà trái tim lại
như
trúng tên mà
loạn
thất bát tao. Này là
chuyện gi xảy ra? “ca ca…!”
“Em ra xe
trước
chờ
anh đi”
chứng
kiến Minh
Thạch
đang
chạy đến, Gia Vĩ cố
ý mở
lời. Gia Gia cắn môi, xoay
người
chầm
chậm kéo chân ly khai
khỏi đó.
Trở
lại lên xe, Gia Gia dùng hết sức đóng cửa
thật
kêu.
Từ
bên trong kính
phản quang, Gia Gia nhìn
thấy
Minh
Thạch
chạy đến bên cạnh
ca ca. Kéo tay anh đem vật gì đó đặt vào trong đó. Ca ca
ấm áp cười, nhận lấy.
Gia Gia tựa mạnh
vào lưng
ghế
trước, biến hóa bất
ngờ
này làm nó không cách nào tiếp
nhận. Ca ca mua
quần áo cho
người khác, nguyên lai nụ
cười
ấm
áp
đó cũng có
thể
dành cho
người khác, tay ca ca cũng có
thể
để
cho
người ta nắm lấy, này, này còn gì là của
ta?
17