Trọng Sinh Tôi Bị Chồng Cũ Cưỡng Ép Đoạt Lại

Chương 9-1: Anh em nhà họ Bạch

“Túi xách và quần áo của tôi!” Giang Ly vùng vẫy, cố gắng quay lại lấy đồ.

Trạm Lục Hành làm như không nghe thấy, chỉ kéo cô đi thẳng.

Đến khi cô giãy giụa quá mức, anh dừng lại, quay đầu lườm cô một cái sắc lạnh.

Ánh mắt dữ dội của anh khiến Giang Ly sợ hãi, không dám nói thêm lời nào.

Trạm Lục Hành mở cửa ghế sau, đẩy cô vào trong, rồi vòng qua phía trước ngồi vào ghế lái. Anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi trong màn đêm.

Bên trong xe, không khí im lặng đến nặng nề. Ánh đèn đường lướt qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt của Giang Ly, từng khoảnh khắc mờ ảo xen lẫn sắc vàng u tối.

Cô nghiêng đầu, len lén quan sát vẻ mặt của Trạm Lục Hành — đôi mày cau chặt, cánh mũi phập phồng, l*иg ngực rung lên những tiếng âm ỉ, như thể anh sắp nổ tung.

Tốt quá, trông anh ấy thực sự tức giận.

Vậy thì có khi anh sẽ đồng ý ly hôn nhỉ? Nếu thế thì đêm nay không uổng phí công sức.

Giang Ly thầm vui mừng trong lòng.

Khi xe đến biệt thự là căn nhà tân hôn của hai người, Trạm Lục Hành xuống xe từ ghế trước, lôi cô ra khỏi ghế sau, kéo cô vào trong nhà.

“Trạm Lục Hành! Anh làm gì vậy! Buông tôi ra! Tôi tự đi được!”

Trạm Lục Hành vẫn phớt lờ, tay anh siết chặt hơn, đến mức cô cảm giác cổ tay mình sắp bị bóp nát.

Giang Ly đau đến mức kêu oai oái, đôi giày cao gót mảnh khảnh của cô gõ “cộp cộp cộp” trên sàn nhà, cố gắng chạy theo bước chân anh.

Nhưng khi leo cầu thang, cô bị trẹo chân, cơn đau làm nước mắt lập tức trào ra.

“Đau quá! Anh buông tôi ra, buông ra!”

Trạm Lục Hành dường như không nghe thấy, vẫn kéo cô vào phòng khách, rồi thẳng tay ném cô xuống sofa.

Giang Ly choáng váng, vừa đau cổ tay, vừa đau mắt cá chân.

“Anh bị thần kinh à!”

Cô giận dữ mắng, cúi đầu muốn xem xét vết thương ở chân.

Nhưng khi cúi người, cô nhận ra cổ áo váy mình quá thấp, dễ bị lộ. Lúc đưa chân lên, váy lại quá ngắn, chiếc quần an toàn bên trong cũng sẽ bị nhìn thấy.

Giang Ly vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi.

Trạm Lục Hành thấy hành động của cô, liền hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ.

Giả bộ đoan trang làm gì? Lúc ở quán bar, bao nhiêu bàn tay đã sờ soạng cô, bao nhiêu gã đàn ông đã mơ tưởng về cô trong đầu.

Nghĩ đến đây, cơn giận trong anh bùng lên, khiến anh phải hít một hơi thật dài để kìm nén.

Anh kéo một chiếc ghế ngồi trước mặt cô, trong dáng vẻ như một kẻ thẩm phán.

“Cô khao khát đàn ông đến vậy sao?”

Giang Ly ngẩng đầu nhìn anh.

Trạm Lục Hành đón lấy ánh mắt cô, giọng lạnh lùng: “Nếu không gặp tôi, cô có tin đám đàn ông đó đã xé xác cô ra không?”

Giang Ly không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này. Cô chỉ muốn đi chụp ảnh mà thôi.

Thấy ánh mắt ngơ ngác của cô, Trạm Lục Hành nhíu mày, châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi.

“Chưa đủ tuổi chơi thì đừng bắt chước người ta. Mấy nơi đó không dành cho cô.”

Thế còn anh thì sao? Quen thuộc nhỉ? Đàn bà không nên đến, vậy đàn ông đến đó thì làm gì? Ai mà chẳng biết.

Giang Ly cũng tức giận không kém, lửa trong lòng bốc lên.

“Anh đến được thì tôi cũng đến được. Chân tôi, tôi đi đâu là việc của tôi, anh quản gì?”

Trạm Lục Hành nhíu chặt mày, giọng lạnh băng: “Cô thật cứng đầu.”

“Vậy thì ly hôn đi! Dù tôi có mất mặt thì cũng chỉ mất mặt bản thân, chẳng liên quan gì đến anh.”

“Cô muốn ly hôn lắm sao? Đừng mơ, tôi không ly hôn đâu.”

“Vậy anh cứ đợi đấy. Hy vọng lúc nhận được cái sừng xanh, anh sẽ không sốc quá.”

“Cô dám!” Trạm Lục Hành gằn giọng, mắt tóe lửa. “Giang Ly, cô thật sự nghĩ tôi không làm gì được cô sao? Nếu cô làm điều gì khiến nhà họ Trạm mất mặt, cả nhà họ Giang cũng đừng mong sống yên!”