Kết hôn xong, để chứng minh tình yêu chân thành của mình, Giang Ly tuyệt đối không tiêu của Trạm Lục Hành dù chỉ một đồng.
Ngược lại, cô còn thoải mái tiêu tiền cho anh ta.
Tiền đó đều là tiền mà nhà mẹ đẻ cho cô.
Trước kia, khi nhà họ Giang làm ăn phát đạt, cha mẹ không ngại nuôi cô sung sướиɠ.
Nhưng từ khi cha cô mất tích, công việc kinh doanh của gia đình lao dốc không phanh, mọi gánh nặng dồn lên đôi vai yếu ớt của mẹ cô.
Đời này sống lại, cô nhất định sẽ không xin thêm tiền từ gia đình nữa.
Giang Ly ngồi bệt trên tấm thảm lông cừu mềm mại, đôi mắt đờ đẫn nhìn quanh căn phòng ngủ trống trải.
Cô lôi điện thoại ra, bấm số gọi cho Trạm Lục Hành.
Như cô dự đoán, anh không bắt máy.
Cô cứ thế kiên nhẫn gọi tiếp. Trước đây cũng vậy, gọi vài chục cuộc thì có khi anh mới bắt một lần.
“Có chuyện gì?”
Bất ngờ, điện thoại lại kết nối. Giang Ly nhất thời ngớ người, suýt thì bấm nhầm kết thúc cuộc gọi.
“Anh đập phá phòng tôi rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi.
Giang Ly tiếp tục: “Đồ đạc đều bị anh làm hỏng cả rồi. Giờ tôi muốn mua lại đồ nội thất mới, anh chuyển tiền cho tôi.”
Trạm Lục Hành thản nhiên đáp: “Chẳng phải cô đã trói tôi lại sao.”
“À.” Giang Ly lơ đãng trả lời, chẳng muốn đôi co chuyện này.
“Cô tự lấy tiền của mình mà mua.”
“Anh nhiều tiền hơn tôi, anh trả đi.”
“...”
Vì tôi nhiều tiền hơn nên phải chịu trách nhiệm cho hành động của cô à? Lý lẽ gì vô lý thế này.
Trạm Lục Hành không buồn tranh cãi thêm, thẳng tay cúp máy.
Khi Giang Ly gọi lại thì phát hiện mình đã bị anh chặn.
Cô không chịu bỏ cuộc, chuyển sang gửi tin nhắn qua WeChat, nhưng kết quả là cũng bị chặn nốt.
Giang Ly uể oải ngã lăn ra thảm, nước mắt như chực trào.
Kiếp trước, cô không tiêu một xu của anh ta, vậy mà anh vẫn sống thoải mái, mang nhân tình nhỏ đi ăn ngon mặc đẹp.
Kiếp này, chỉ đòi chút tiền bồi thường thôi mà anh cũng tiếc nuối đến vậy sao?
Giang Ly quyết định đứng dậy, đi vào phòng thay đồ. Cô lục lọi một hồi, moi ra vài chiếc túi xách và một ít trang sức, đem bán cũng kiếm được vài vạn tệ.
Số tiền này đủ để cô tạm thời sửa sang lại chiếc giường “Êm êm” yêu quý.
Những ngày bận rộn dọn dẹp trôi qua, lòng cô vẫn luôn canh cánh lo lắng cho đứa em trai.
Không biết dạo này nó thế nào? Liệu Lưu Nhã Kỳ có lén lút hẹn hò với Trạm Lục Hành sau lưng em trai cô không?
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Giang Ly quyết định đến trường đại học tìm Giang Thần.
Đến nơi thì đã là hơn 4 giờ chiều.
Tan học, đám sinh viên túa ra từ tòa giảng đường như dòng nước lũ.
“Chị!” Giang Thần đeo chiếc ba lô cũ kỹ, cười tươi chạy đến bên Giang Ly.
Giang Ly chăm chú nhìn vào mắt em trai, cố gắng tìm kiếm chút dấu hiệu bất thường.
Mọi thứ vẫn rất bình thường, đôi mắt cậu trong veo, ngây thơ như ngày nào.
“Sao chị lại đến đây? Hay là lại muốn em mời chị ăn cơm chứ gì?” Giang Thần hài hước đùa.
“Chị sẽ mời em lần này.”
“Thôi thôi, em chỉ đùa thôi mà.” Nhớ đến lần trước lỡ làm chị buồn, Giang Thần cảm thấy áy náy, đã muốn tìm cơ hội bù đắp.
“Còn Nhã Kỳ đâu? Gọi cô ấy đi cùng luôn.”
Giang Ly rất muốn xem Lưu Nhã Kỳ giờ ra sao, liệu có đang chìm đắm trong tình yêu với Trạm Lục Hành hay không.
“Cô ấy chắc phải muộn một chút, hôm nay cô ấy phải làm việc để kiếm thêm tiền.”
Giang Ly ngạc nhiên không hiểu, vì cô chưa từng biết đến cuộc sống sinh viên hay chuyện vừa học vừa làm để tự trang trải.