Sau Khi Hồi Kinh, Nông Môn Ác Phụ Thành Đoàn Sủng

Chương 7: Thật là trùng hợp

Dân chúng vây quanh cũng thất thanh chất vấn Vương Lệ.

Vương Lệ có miệng khó nói, nghẹn đỏ mặt, trừng mắt nhìn Lâm Thất Nguyệt đầy căm hận.

Đợi đấy, mụ sẽ không tha cho nữ nhân này đâu!

Trấn chính không muốn làm dân tức giận, đành phải đem Vương Lệ và đồng bọn đi trước, hứa hẹn, sau khi tra rõ sự việc, sẽ cho mọi người một câu trả lời.

Việc này có thể sẽ không đi đến đâu, chỉ cần Triệu gia chạy chọt một chút, Vương Lệ có thể sẽ được thả ra.

Xui xẻo hơn nữa, nhà Lâm Thất Nguyệt có thể còn bị trả thù.

Mọi người đều nhìn Lâm Thất Nguyệt bọn họ bằng ánh mắt thương cảm, than thở vài câu thế đạo bất công.

Kẻ như Vương Lệ phải chém đầu thị chúng, để tuyệt hậu hoạn, đáng tiếc phía sau mụ là Triệu gia.

Lâm Thất Nguyệt lại biết, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Việc Vương Lệ sẽ trả thù họ, nàng cũng suy nghĩ một chút.

Hay là, tìm cơ hội phế bỏ Vương Lệ?

Tiện thể nhắc nhở Triệu gia, đa hành bất nghĩa tất tự tệ (làm nhiều việc bất nghĩa ắt tự chuốc lấy tai hoạ).

Thẩm Thanh Hà vươn tay ôm lấy Thẩm Đình rất gấp gáp: "A tẩu, chúng ta phải mau đến y quán, vết thương trên trán tẩu vẫn đang chảy máu, Đình Nhi cũng phải kiểm tra một chút mới yên tâm."

Lâm Thất Nguyệt không từ chối, gật đầu: "Bây giờ đi y quán."

Trên đường đến y quán, ánh mắt Lâm Thất Nguyệt và Thẩm Đình chạm nhau, Thẩm Đình cũng đang lén nhìn nàng.

Thẩm Đình bị bắt gặp liền cúi đầu, dựa vào vai Thẩm Thanh Hà không nói gì, đầu óc bé nhỏ của nàng ấy còn hơi choáng váng, thuốc tính chưa tan hết.

Nhưng Lâm Thất Nguyệt nhìn ra được, Thẩm Đình có chút khác thường.

Thẩm Thanh Hà mặt đầy đau lòng: "Những kẻ đó thật tham lam, nhặt được gói đồ không nghĩ đến việc trả lại cho chủ nhân, lại chiếm làm của riêng."

Nàng ấy nói về gói đồ Lâm Thất Nguyệt bỏ quên dưới gốc cây lớn, đã bị người ta nhặt mất rồi.

Lâm Thất Nguyệt an ủi: "Cũng chỉ là hai bộ y phục cũ."

Chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Thẩm Thanh Hà lại đau lòng thêm: "Nhưng đó là y phục đẹp nhất của a tẩu."

Nhà họ giờ tình cảnh này, ba bữa còn chẳng no, làm gì có tiền mua y phục?

A tẩu lại là người nghèo mà cầu kỳ, không có y phục để mặc, chắc chắn sẽ nổi giận.

Những ngày sắp tới, chắc chắn phải thắt lưng buộc bụng, dành dụm tiền mua y phục cho a tẩu.

Người lớn bọn họ còn chịu đựng được, chỉ tội cho cháu trai và cháu gái.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Hà rất đau đầu.

Nàng ấy mạnh dạn khuyên: "A tẩu, hay là tẩu cũng học thêu thùa đi, muội dạy tẩu, như vậy nhà cũng có thêm chút thu nhập."

Sở dĩ nàng ấy khuyên, là vì cảm thấy a tẩu khác với ngày thường.

Ngày thường a tẩu đối với Đình nhi không đánh thì mắng, ngoài ghét còn là ghét.

Giờ nàng có thể dịu dàng nói chuyện với Đình Nhi, còn có thể liều mạng bảo vệ Đình Nhi, trời thương, a tẩu cuối cùng cũng giống như một người làm mẫu thân.

Có lẽ a tẩu cuối cùng đã nghĩ thông, sẵn lòng ở bên cạnh cháu trai và cháu gái, sống tốt qua ngày.

"Để sau này nói vậy."

Lâm Thất Nguyệt đáp một câu.

Thêu thùa ư? Nàng không cần Thẩm Thanh Hà dạy.

Nhưng thêu thùa kiếm tiền quá chậm.

Nàng vốn là đại tướng quân khiến quân địch nghe danh là sợ, nàng không chết trên chiến trường, mà là bị người ta tính kế chết trước ngày đại hôn một ngày.

Có lẽ là trời thấy nàng chết quá oan, để linh hồn nàng nhập vào thân xác nữ nhân đã chết này, cho nàng cơ hội sống lại một đời.

Chuyện kỳ diệu chỉ xuất hiện trong thoại bản, lại ứng vào người nàng, nói không sửng sốt là giả.

Nhưng dù sao, nàng đều sẽ trân trọng cơ hội trọng sinh này.

Nguyên chủ năm nay mới hai mươi tuổi, vì sinh vào tháng bảy, đại danh gọi là Lâm Thất Nguyệt.

Nàng thì vì mẫu thân mang thai nàng bảy tháng đã sinh, nên tiểu danh cũng gọi Thất Nguyệt.

Thật là trùng hợp!

Cùng một triều đại, cùng một cái tên, nhưng đổi một thân thể khỏe mạnh, đổi một thân phận đơn giản, tuổi cũng nhỏ đi tám tuổi.

Nàng có phải lời to rồi không?