Sau Khi Hồi Kinh, Nông Môn Ác Phụ Thành Đoàn Sủng

Chương 5: Chỉ có ngụy biện mới phá được thế bí

"Ta không hề bán con!"

Lâm Thất Nguyệt lần nữa cương quyết nói.

Vào lúc này, việc minh oan cho nguyên chủ là vô cùng quan trọng.

Nếu thừa nhận tự nguyện bán con, e rằng sẽ để lại tổn thương tâm lý cho đứa trẻ.

Nàng cũng khó mà đối diện với gia quyến của đứa bé.

Vương Lệ càng có cớ để đưa nàng ra quan phủ.

Giờ đây, chỉ có ngụy biện mới phá được thế bí.

Nơi nguyên chủ giao dịch với bọn họ là dưới một cội đại thụ cách trấn không xa, khi ấy chỉ có bốn người họ, không có người ngoài.

Diễn biến sự việc biên tạo thế nào cũng không lộ tẩy.

Điều duy nhất đáng lo ngại là Thẩm Đình có thể biết mẹ muốn bán mình, dù sao nó cũng đã năm tuổi, không phải đứa ngốc.

May mà hiện tại nó hôn mê bất tỉnh, tạm thời không thể gây rối.

Lâm Thất Nguyệt liếc nhìn đám người hiếu kỳ, chỉ vào vầng trán mình, vẻ mặt bi phẫn: "Các ngươi có biết ta bị thương như thế nào không? Chính là ta tự đập đầu vào đá!"

"Bởi ta đã trúng kế của bọn chúng, chúng cố ý bắt chuyện với ta, ta sơ ý hít phải thuốc bột chúng rải ra, mơ mơ màng màng bị chúng ấn tay ký giao kèo bán thân."

"Chúng ném lại một túi tiền, cưỡng ép bắt con gái ta đi."

"Chỉ có đau đớn mới khiến ta tỉnh táo, nên ta chọn cách đập đầu vào đá."

"May mà ta đã cứu được con gái về."

"Ta không tin, việc này quan phủ còn có thể đảo lộn trắng đen thiên vị cho mụ ta!"

Ôi! Thì ra là như vậy!

Không ai nghi ngờ lời Lâm Thất Nguyệt, mọi người đều thấy, Lâm Thất Nguyệt vì giành lại con mà liều mạng.

Thẩm Thanh Hà cũng tin, nước mắt lưng tròng, vốn dĩ nàng ấy không muốn tin a tẩu sẽ bán con gái ruột.

Lời của Lâm Thất Nguyệt đã khơi dậy cơn phẫn nộ của đám đông.

Mọi người mắng chửi Vương Lệ, nhiều kẻ nhổ nước bọt và ném rác vào người mụ.

"Lão tiện nhân độc ác! Mau chết đi!"

"Cho người uống thuốc, cưỡng bức mua bán! Ép lương thành da^ʍ!"

"Mụ ta tưởng có Triệu gia làm hậu thuẫn là có thể làm càn!"

"Báo quan! Để mụ ta tù mọt gông!"

"Chúng ta đều sẵn sàng đến quan phủ làm chứng!"

Những nhà có con gái xinh đẹp đặc biệt kích động, ai cũng không dám bảo đảm, kẻ xui xẻo tiếp theo có thể là người nhà họ.

Tốt nhất là bỏ tù lão tú bà độc ác này, chém đầu thị chúng.

Vương Lệ hai tay che đầu, vừa hoảng loạn gạt đám rác rưởi vừa la hét: "Ta không có... Ta không phải..."

"Nàng ta tự nguyện bán con gái, nàng ta lấy tiền định trốn đi với nam nhân, nàng ta đã thu xếp hành lý, bên trong có y phục đồ đạc..."

Vương Lệ suýt nữa đã nói ra tên Lý Khánh.

Thẩm Thanh Hà tức giận cực độ, giơ chân đá vào Vương Lệ: "Ngươi dám nói bậy, hủy hoại thanh danh a tẩu ta? A tẩu ta định đưa Đình Nhi về nhà ngoại ở vài ngày, dĩ nhiên phải mang theo y phục đồ đạc!"

Khóe miệng Lâm Thất Nguyệt khẽ nhếch lên, vị tiểu cô tử này khi bênh vực người nhà có chút đáng yêu.

Có tiểu cô tử chứng minh trong sạch, nàng không cần nói thêm gì nữa.

Sự việc xảy ra ở đây, sớm đã có người báo lên nha môn trấn.

Trấn chính dẫn theo hai tên nha lại hỏi han tình hình, Vương Lệ và Lâm Thất Nguyệt mỗi người một lời, đều nói muốn kiện đối phương.

Tuy Vương Lệ có nhân tình làm chứng, nhưng nhân tình là người của mụ, lời khai không có sức thuyết phục.

Lâm Thất Nguyệt thì khác, nàng có dân chúng ủng hộ, hơn nữa, trán nàng bị thương, cùng với việc Thẩm Đình bị thuốc mê hôn mê bất tỉnh, đều là sự thật.

Trong lòng trấn chính cũng cho rằng Vương Lệ đã làm điều ác.

Nhưng ông ta và Triệu gia giao hảo, còn Vương Lệ là một con chó Triệu gia nuôi, đánh chó còn phải nể mặt chủ, ông ta không thể lập tức định tội Vương Lệ.

Ông ta định thiên vị Vương Lệ, xem thái độ Triệu gia ra sao, biết đâu có thể kiếm được một khoản bạc.

Vì vậy ông ta nói giọng quan cách: "Hai bên đều không có chứng cứ xác đáng, mỗi người một lời, tạm thời không thể phân biệt thật giả, hiện tại đưa tất cả bọn họ về nha môn, đợi tra rõ sự việc này..."