Đối với Khương Vãn Ninh, loại giấc mơ thế này không thường xuyên xuất hiện.
Khi cậu đang ở độ tuổi dậy thì, mỗi đêm trước khi ngủ cậu luôn mong mỏi được mơ thấy những nhân vật mình yêu thích.
Vì thế cậu thường đặt manga hoặc ảnh acrylic cạnh gối, thậm chí tự dựng lên câu chuyện nơi các nhân vật xuất hiện.
Nhưng càng muốn mơ, lại càng khó có được.
Nên cậu không ngờ, lần này mình có thể mơ một giấc mơ lớn đến vậy.
Dù không nhớ rõ chi tiết, cậu chỉ lờ mờ nhớ đã hôn người kia, và thân hình của người ấy còn đẹp hơn cả trong truyện tranh. Khương Vãn Ninh xấu hổ khi kể lại, vì thế cậu phải mất một lúc lâu mới đi vào nội dung chính.
Và mọi cảm giác trong mơ thật đến khó tin, từ cái ôm ấm áp, đôi môi mềm mại, nhịp tim dồn dập, hơi thở gấp gáp, đến cả những lần ánh đèn chùm pha lê quá chói làm cậu sợ hãi tưởng rằng nó sẽ sập xuống cùng cả bức tường.
Sau cùng, cảm giác sụp đổ vây lấy cậu.
Có lẽ vì quá mệt mỏi trong công việc, tất cả sự kiệt sức và áp lực tích tụ lâu ngày đã được giải tỏa hoàn toàn, khiến sau khi giấc mơ đẹp này kết thúc, Khương Vãn Ninh chìm vào giấc ngủ sâu lâu nay không có, không mơ thêm điều gì khác.
Vì quá thỏa mãn, khi ý thức dần trở lại, cậu thậm chí chẳng muốn tỉnh dậy.
Thực tại thối nát này có gì tốt đâu? Chỉ toàn công việc và chuỗi ngày tăng ca liên tục không nghỉ.
Nhưng chuông báo thức đặt sẵn cứ liên tục giục cậu tỉnh dậy.
Cậu quá quen với âm thanh ấy – nó có nghĩa là, dù giấc mơ có đẹp thế nào, Khương Vãn Ninh vẫn phải nhanh chóng trở về cuộc sống hiện thực.
Cậu miễn cưỡng mò mẫm rất lâu, nhưng không tìm thấy điện thoại trên gối.
Thế là cậu mở mắt ra.
Điều đầu tiên cậu nhìn thấy là rèm cửa nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Một tia nắng nhỏ chiếu lên khuôn mặt Khương Vãn Ninh, xuyên qua cửa sổ kính lớn, và trước mắt cậu là mặt biển xanh biếc, trong vắt, như viên ngọc quý đầy mê hoặc.
Khương Vãn Ninh nhắm mắt lại, chớp chớp mấy lần, cảm thấy bối rối, rồi từ từ ngồi dậy.
Cơn đau nhức từ dưới lên khiến cậu suýt ngã trở lại giường. Khi nhận ra mình không mặc gì và đang ở trong một căn phòng khách sạn sang trọng, với cảnh biển lạ lẫm, đầu óc cậu trở nên trống rỗng.
Vậy là… tối qua?
Không phải là mơ, mà là thật sao??
Cậu vô tình qua đêm với người lạ ư???
Chuyện này cũng quá kịch tính rồi!
Say rượu, vào nhầm phòng, phát sinh quan hệ – không khác gì cốt truyện mở đầu trong những bộ truyện tranh người lớn!
Theo diễn tiến này, bước tiếp theo chắc chắn là... kết hôn nhanh thôi.
Khương Vãn Ninh cố gắng giữ bình tĩnh. Dù sao cậu cũng đã 27 tuổi, chuyện này xảy ra cũng hết sức bình thường.
Ánh mắt cậu liếc qua căn phòng rộng lớn, hướng nhà tắm lại yên tĩnh lạ thường.
Người đàn ông tối qua rõ ràng đã rời đi trước khi cậu tỉnh dậy.
Dù sao hôm nay cũng là thứ hai, cho dù là sếp lớn thì trễ nhất 9 giờ sáng cũng phải có mặt ở văn phòng rồi.
Quần áo của cậu được xếp gọn gàng trên chiếc ghế mây, dưới đó là đôi giày da được đặt ngay ngắn, không hề có chút lộn xộn. Có lẽ người này có chút ám ảnh với sự sạch sẽ hoặc mắc chứng rối loạn cưỡng chế.
Trên tủ đầu giường có một mảnh giấy với nét chữ đẹp, mạnh mẽ:
Phòng có thể dùng đến 12 giờ trưa, không cần trả phòng. Nếu cần, liên hệ qua số sau:
Dưới là một dãy số điện thoại.
Như vậy cũng tốt, tránh được cảnh ngượng ngùng khi phải đối mặt ngay sáng sớm trên cùng một chiếc giường.
Chuông báo thức vang lên lần thứ hai, Khương Vãn Ninh cất tờ giấy đi, vội vàng bước xuống giường, nhanh chóng lấy quần áo và chạy vào phòng tắm.
Cậu không sử dụng bồn tắm mà chỉ vội vàng tắm qua loa.
Trong phòng tắm có một chiếc gương lớn, Khương Vãn Ninh liếc nhìn vào đó.
Chỉ có khuôn mặt cậu hơi đỏ, ngoài ra cơ thể gần như không có dấu vết gì, chứng tỏ người đàn ông tối qua rất lịch sự và kiềm chế mà đối xử với cậu.
Khương Vãn Ninh nghĩ, quan hệ 419 không tình cảm như vậy chắc chỉ đến mức đó thôi – người trưởng thành đáp ứng nhu cầu của nhau, thế là xong.
Dĩ nhiên, trước giờ cậu chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, đây chỉ là phỏng đoán của cậu.
Lúc này, cậu nhận được cuộc gọi từ sếp, biệt danh "Ngưu Lão Đại". Rõ ràng ông đã tỉnh rượu và bắt đầu la mắng, bảo cậu đi tìm ví giúp vì tối qua ông trong lúc say làm mất.
"Được rồi, Ngưu tổng, tôi sẽ đến ngay." Khương Vãn Ninh vội vàng đồng ý, rồi chạy ra khỏi phòng.
Công việc bận rộn khiến cậu sớm quên đi những lo lắng ban đầu. Đến 9 giờ sáng, cả nhóm đã lên xe về công ty.
Khương Vãn Ninh ngả người vào ghế cuối, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hai thực tập sinh ngồi cùng cậu.
Chu Nhất hỏi: "Anh Khương, tối qua anh không ngủ ngon à?"
Khương Vãn Ninh vẫy tay, không muốn nói nhiều, nhưng tiếng "Ơ" của Hùng Nhị khiến cậu phải mở mắt.
"Hình như cổ anh bị gì đó cắn rồi," Hùng Nhị nói, "Tháng 11 rồi mà còn muỗi sao?"
Khương Vãn Ninh ngạc nhiên, mở mắt ra rồi lấy điện thoại soi thử.
Ngay phía bên phải cổ, nơi có một nốt ruồi đen nhỏ, giờ có một vết đỏ rõ ràng, như thể vừa bị mυ'ŧ mát mạnh mẽ, đang muốn nuốt chửng nốt ruồi đó.