Sau buổi tối hôm đó, đã khá lâu Khương Vãn Ninh không bị Hứa nữ sĩ giục giã nữa.
Thực tế thì cậu cũng không còn thời gian để nghĩ đến chuyện hẹn hò, vì công việc đã bước vào giai đoạn bận rộn nhất trong năm.
Càng gần cuối năm, công việc tồn đọng từ các bộ phận khác không tránh khỏi bị đổ dồn vào phòng marketing. Để đạt được thành tích cuối năm và chỉ tiêu đề ra, cấp trên thúc ép nhân viên làm việc chẳng khác gì đòi nợ.
Hàng loạt dự án liên tiếp đổ xuống, việc tăng ca đã trở thành chuyện thường nhật. Khương Vãn Ninh hầu như ngày nào cũng rời công ty trong cảnh trời đầy sao, trở về nhà khi đã gần mười giờ đêm.
Vừa bước vào nhà, cậu đổ người xuống sofa, mệt mỏi như một cái xác khô bị vắt kiệt sức lực, đến mức chẳng buồn nhấc một ngón tay.
Cơ thể cậu đau nhức rã rời, lưng mỏi, eo đau, bụng trống rỗng vì từ chiều giờ chỉ ăn vội được một miếng bánh chiffon. Đến giờ, đói đến mức đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
Đúng lúc này, cậu nhận được tin nhắn từ Giản Di trên WeChat.
Khương Vãn Ninh gắng sức lật người, tựa đầu lên đống gối ôm, chiếc áo sơ mi trên người bị cậu đè đến nhăn nhúm.
Cậu cố gắng với lấy điện thoại, chiếc đồng hồ đeo tay siết chặt cổ tay cậu đến mức để lại một vệt đỏ.
Vừa mở bức ảnh mà Giản Di gửi đến, suýt nữa thì cậu hộc máu.
Cô ấy đang ăn khuya! Thật không thể chấp nhận được!
Trên bàn đầy ắp các món như xiên nướng, tôm hùm cay, đậu phụ thối, kèm theo nước ngọt ướp lạnh và một chiếc máy tính bảng đang phát video. Đúng là tận hưởng đến độ muốn thăng hoa.
Khương Vãn Ninh nghe bụng mình kêu như tiếng còi xe cứu thương, chỉ biết gửi lại một biểu tượng “Tôi hận” đầy phẫn nộ.
[Em chưa ăn tối à?]
[Qua chỗ chị, chị sẽ cho em ăn thỏa thích.]
Dù rất muốn nhưng khoảng cách từ nhà cậu đến nhà Giản Di không hề gần chút nào.
Vậy nên cậu từ chối ngay lập tức.
[Không đi đâu, em gọi đồ ăn ngoài rồi.]
[Mai em còn phải đi làm.]
Ngày mai là thứ bảy mà! Lúc ký hợp đồng lao động chẳng phải đã nói rõ là làm việc 5 ngày một tuần sao?
Giản Di sốc đến mức đứng hình, đang gặm đầu vịt cay mà bỗng thấy lòng tràn ngập xót xa.
Đừng nhìn vẻ ngoài Khương Vãn Ninh là một chàng trai mê hoạt anime mà lầm tưởng, thực tế, cậu làm việc cực kỳ chăm chỉ. Không chỉ làm việc với cường độ cao, cậu còn rất ít khi mắc lỗi, chính vì thế mà dù còn trẻ, cậu đã thường xuyên được giao những nhiệm vụ quan trọng, công việc cứ nối tiếp không dứt.
Tất nhiên, số tiền kiếm được phần lớn đều biến thành các "món đồ linh tinh" chất đầy căn nhà của cậu. Đây chính là lý do cậu không thể từ bỏ công việc.
Không có việc làm, lấy đâu ra tiền mà nuôi đam mê 2D chứ!
[Em vất vả quá đi mất (ôm chặt an ủi.jpg)]
[Ông sếp họ Ngưu của em bao giờ mới chuyển công tác vậy? Có khi ông ấy đi rồi, em mới dễ thở hơn đấy.]
[Đừng nghĩ nữa.]
[Chẳng qua là đổi người khác đến tiếp tục bóc lột em thôi.]
[(cạn kiệt năng lượng.jpg)]
Khương Vãn Ninh đã nhìn thấu số phận của mình từ lâu.
[À đúng rồi!]
Giản Di bỗng nhớ ra gì đó, liền gửi cho cậu một bức ảnh chụp màn hình.
[Xem chị vừa vớ được món hời gì này!]
Đó là một tấm vé tham dự hội chợ manga anime.
Hội chợ được tổ chức vào chủ nhật tuần này ngay tại thành phố nơi họ sống. Lúc vé vừa mở bán, họ đã không kịp mua, vậy mà chẳng hiểu Giản Di làm cách nào lại có được. Đúng là kỳ diệu!
[Tặng em này, xem như an ủi vị quản lý Khương chăm chỉ của chúng ta.]
[Đúng rồi, hội chợ này còn có gian hàng của bộ truyện em thích nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều người cosplay anh chồng của em! Em cứ đi chụp ảnh rồi thoải mái khóc một trận cho đã!]
Đọc đến tin nhắn này, Khương Vãn Ninh không kìm được mà bật cười, nhưng đôi mắt thoáng chốc cũng đỏ hoe.
Cậu đặc biệt gửi một đoạn tin nhắn thoại cho Giản Di: “Cảm ơn chị, Giản Di. Đây là món quà tuyệt nhất mà em nhận được trong nửa năm qua.”
Bộ truyện mà cậu từng push thực ra chưa từng nổi đình đám, mãi đến những năm gần đây khi được chuyển thể thành anime, nó mới thu hút nhiều sự chú ý hơn. Trước đây, muốn có cơ hội xuất hiện ở một hội chợ hoành tráng như vậy thực sự rất khó.
Tiếc rằng ngay khi bộ truyện bắt đầu được yêu thích, một trong những nhân vật chính lại bị tác giả “tiễn lên đường”. Mặc dù cái chết ấy có thể giúp bộ truyện nổi lên trong chốc lát, nhưng không thể tránh khỏi việc độ hot sẽ giảm dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Vậy nên, Khương Vãn Ninh đoán rằng đây có lẽ là dịp sôi động nhất mà bộ truyện sẽ có được.
Nếu được tham gia, cậu nhất định sẽ tận hưởng hết mình.
Cậu sẽ mang về một đống fan art và truyện đồng nhân, chụp ảnh với từng cosplayer, rồi tự tay nói lời tạm biệt với thanh xuân của mình.
Khương Vãn Ninh bỗng cảm thấy cuộc sống của cậu lại tràn đầy hy vọng và những điều tốt đẹp.
………
Rất nhanh đã đến chủ nhật.
Thời tiết cuối thu rất mát mẻ và dễ chịu.
Bên ngoài trung tâm triển lãm thành phố, hàng dài người xếp hàng chen chúc. Nhiều người mặc đồng phục JK hoặc DK, đội tóc giả hay tai thú, háo hức bàn luận về các bộ anime mới ra mắt trong tháng 10.
Dù phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ, không khí náo nhiệt vẫn không hề giảm sút.
Với dân mê anime mà nói, những sự kiện như thế này chẳng khác nào nguồn sống, tham gia một lần là đủ để tiếp thêm sức lực cho cả nửa năm tiếp theo.
Nhưng cách đó hơn hai mươi cây số, ở một thành phố khác…
Khương Vãn Ninh đang mặc vest chỉn chu, lịch sự cúi người nhẹ nhàng, khẽ nói:
“Dương tổng, xin mời đi lối này ạ. Hành lý cứ để chúng tôi lo.”
Cách cậu vài bước chân, sếp Ngưu khoanh tay đứng nhìn, gật đầu đầy hài lòng. Ông còn kín đáo ra hiệu cho hai thực tập sinh đang run như cầy sấy:
“Học đi! Học từ quản lý Khương của các cậu ấy! Thái độ phục vụ thế kia mới gọi là hoàn hảo!”
Khương Vãn Ninh nhẹ nhàng lấy hành lý từ cốp xe, giao cho nhân viên khách sạn và đọc rõ số phòng.
Vợ và con gái của Dương tổng bước đến, cô bé chỉ mới vài tuổi, nghịch ngợm chạy loạn khắp nơi. Đến khi bước vào cửa khách sạn, bé suýt vấp ngã trên thảm đỏ.
Khương Vãn Ninh vội đưa tay cản lại. Cô bé nhảy cẫng lên vui sướиɠ, ríu rít trò chuyện với người anh đẹp trai, trắng trẻo này.
“Được rồi, lát nữa anh sẽ dẫn em đi nhặt những viên đá xinh đẹp,” Khương Vãn Ninh mỉm cười dịu dàng, cúi người xuống để ngang tầm mắt với cô bé, nói với giọng kiên nhẫn: “Nhưng em phải cẩn thận khi đi bộ nhé, ngã ở bãi biển thì đau lắm đấy.”
“Vâng ạ!” Cô bé hí hửng đáp rồi lại chạy đi chơi.
Khương Vãn Ninh vừa định bước vào sảnh thì nhớ ra mình còn mang theo hai thực tập sinh. Quay đầu tìm, cậu phát hiện họ đang ngồi xổm bên đường chơi với một con chó Samoyed, trông như khách du lịch đến đây để nghỉ dưỡng.
Cậu âm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh:
“Chu Nhất, Hùng Nhị! Mau vào đây!”
Chỉ nghe qua cái tên mà phụ huynh đặt cho hai người này cũng đủ thấy họ xui xẻo thế nào.
Sếp Ngưu nhất quyết chọn hai người họ đi công tác học hỏi. Thêm cả cô bé nghịch ngợm kia, Khương Vãn Ninh chẳng khác nào bảo mẫu gánh đội, quả thực muốn khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Khương Vãn Ninh đã lâu rồi không xui xẻo thế này.
Lẽ ra cậu đã có trong tay vé vào hội chợ, thậm chí trang phục cosplay cũng chuẩn bị sẵn, nhưng sáng thứ bảy, sếp Ngưu đột ngột thông báo công tác khẩn cấp, bắt cả đội thu xếp hành lý để đến thành phố lân cận đánh giá hạng mục.
Tổng giám đốc Dương là đối tác lớn nhất của dự án này.
Sau khi căng thẳng xử lý công việc một cách nhanh gọn, mọi việc đã ổn thỏa. Dương tổng đề xuất cả đoàn ra bãi biển gần đó tham quan, thư giãn coi như xả stress sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Đương nhiên, sếp Ngưu đồng ý ngay lập tức.
“Nhị Gia, nhìn này! Hải âu bay đến rồi!”
“Trời đất! Hải âu ị trúng tay em rồi!”
Hai thực tập sinh vừa la hét vừa nháo nhào chạy quanh. May mà Dương tổng và sếp Ngưu đã đi xa, không nghe thấy.
Khương Vãn Ninh cam chịu bước tới, rút giấy ăn ra đưa cho họ. Giọng cậu lần này lạnh như băng: “Mau vào trong.”
Ánh mắt cậu liếc qua như một lưỡi dao sắc lạnh.
Cả hai thực tập sinh lập tức co rúm lại, đứng thẳng người, cúi đầu xin lỗi rối rít: “Xin lỗi, anh Khương.”
Khương Vãn Ninh thở dài, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. Cậu nhớ rằng hai người bọn họ hôm qua đã làm việc căng thẳng cả ngày, tốt xấu gì cũng không gây ra lỗi lớn nào.
“Lát nữa hai cậu được tự do đi dạo trên bãi biển, nhưng không được đi quá xa.” Cậu nói với vẻ mặt thoải mái hơn, nhưng giọng vẫn nghiêm nghị: “Bảy giờ ăn tối tại nhà hàng trên tầng ba. Ăn mặc chỉnh tề, và đến sớm trước mười lăm phút.”
“Tuân lệnh, anh Khương!” Cả hai lập tức nhe răng cười, hớn hở đáp lời.
Buổi tối, nhà hàng của khách sạn ven biển cao cấp vào ban đêm không quá náo nhiệt.
Ngồi tại bàn cạnh cửa sổ, người ta có thể nghe rõ âm thanh sóng biển vỗ vào bờ cát và những cuộc trò chuyện vang nhẹ trong không gian.
“Thật xin lỗi, anh Phó. Lẽ ra tôi nên chọn một nơi yên tĩnh hơn.” Người đàn ông trung niên đối diện cúi đầu cười nói.
“Không sao.” Phó Văn Kỳ đáp lời với vẻ hờ hững, đôi tay thon dài lướt nhẹ trên thân chiếc ly cao chân bóng bẩy. “Nơi náo nhiệt một chút cũng thú vị.”
“Đúng vậy, anh ở nước ngoài bao năm, chắc hẳn cũng thích không khí náo nhiệt.” Người đối diện vội vã tiếp lời, vẻ mặt đầy hối hận như thể vừa nói ra điều gì không đúng, rồi ngay sau đó chuyển sang nịnh bợ: “Hôm nay được gặp anh Phó quả là may mắn. Đúng như lời cha anh nói, anh thật là phong thái ngời ngời.”
Phó Văn Kỳ chẳng mấy quan tâm đến mấy lời tán dương vô nghĩa. Ánh mắt anh rơi vào một bàn ăn khác ở chéo phía đối diện.
Bàn đó có sáu người, tất cả đều ăn mặc trang trọng. Họ vừa ký kết một thỏa thuận, giờ đang cười nói và chạm cốc với nhau.
Trong một không gian tĩnh lặng như thế này, bàn ăn ấy thực sự nổi bật vì sự náo nhiệt.
Tuy nhiên, sự chú ý của Phó Văn Kỳ không dành cho hai nhân vật có vai vế hay những thực tập sinh trẻ măng đang cười ngượng ngùng. Đôi mắt anh dừng lại trên người chàng trai trẻ ngồi ngay ngắn với phong thái lịch thiệp.
Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng có chất liệu tinh tế, ngồi dưới ánh đèn mờ ảo, tay cầm dao nĩa chỉnh tề. Thỉnh thoảng, cậu ngước mắt lên trò chuyện, nở nụ cười nhã nhặn. Khung cảnh này như một bức tranh sơn dầu với gam màu vàng trà, toát lên một vẻ cuốn hút khó có thể diễn tả bằng lời.
“Bên đó là tổng giám đốc chi nhánh Hoa Đông của Thịnh Minh Capital, cùng với phó tổng của Hồng Vũ Capital và phu nhân của ông ta.” Người đàn ông đối diện nói với vẻ háo hức. “Tôi có quen họ. Nếu anh Phó muốn, tôi có thể giới thiệu để các anh làm quen với nhau.”
Trong thoáng chốc, Phó Văn Kỳ thừa nhận rằng anh đã nảy sinh ý định đồng ý.
Nhưng anh rất rõ ràng, hiện tại mình không hứng thú với những nhân vật quyền thế, và việc giữ khoảng cách, không chủ động giao tiếp lại có lợi cho anh hơn.
“Không cần.” Anh từ chối.
Chàng trai trẻ ngồi ở bàn chéo đối diện đứng dậy, thuần thục chắn rượu thay cho hai thực tập sinh trẻ tuổi.
Giọng nói của cậu cũng rất dễ nghe: “Họ vẫn còn đang đi học, để tôi uống thay họ.”
Phó tổng của Hồng Vũ Capital cười nhắc nhở: “Vậy thì là ba ly, một của cậu, cộng thêm hai ly của họ.”
“Đương nhiên rồi.” Chàng trai nhẹ nhàng đáp, khóe mắt hơi cong khi cười.
Phó Văn Kỳ nhìn cậu uống hết ba ly rượu một cách bình thản. Ly nào cũng đầy, nhưng cậu không nhíu mày dù chỉ một chút.
Khi cậu đặt ly cuối cùng xuống, sắc đỏ lan dần trên khuôn mặt trắng ngần, gợi lên hình ảnh hoàng hôn nơi biển cả.
Bức tranh sơn dầu ban nãy bỗng nhiên được khoác lên sắc màu sống động.
Phó Văn Kỳ dời ánh mắt, chậm rãi nhấp một chút rượu vang trong ly, cổ họng khẽ chuyển động khi nuốt xuống.
Phó tổng của Hồng Vũ lúc này bật cười sảng khoái, rõ ràng rất hài lòng, còn thể hiện sự quý trọng người tài: “Công ty Thịnh Minh của các cậu đúng là nhiều nhân tài xuất chúng. Xem ra bên chúng tôi cũng cần bổ sung thêm chút máu mới rồi.”
Ông ta nhìn về phía chàng trai trẻ, chủ động hỏi: “Tôi có thể biết quản lý Khương tên đầy đủ là gì không?”
Chàng trai ngập ngừng, nhưng người sếp ngồi bên cạnh đã trả lời thay:
“Tổng giám đốc Dương, cậu ấy tên Khương Vãn Ninh, Vãn trong "đêm tối," Ninh trong "Ninh Hạ."”
Phó Văn Kỳ lập tức ngước mắt lên, nhịp tim đập trầm ổn nhưng mạnh mẽ.
Người từng từ chối lời mai mối với anh không ngờ cũng có mặt ở đây.