Thầy Lang Siêu Cấp, Livestream Chữa Bệnh!

Chương 23

Làng Nam Nô nằm giữa rừng núi, ban đêm lạnh đến lạ thường, nhưng vẫn không thể so với cõi lòng lạnh buốt của Chu Dị lúc này.

Từ khi Vũ Hằng nhảy xuống cái giếng nước ấy, cậu ta cũng muốn nhảy theo.

Vừa rồi ném xuống mấy hòn đá, ngoài việc nước bắn lên bị con rắn trắng hớn hở uống hết thì chẳng phát hiện được gì, càng không thấy tung tích của Vũ Hằng.

Con rắn trắng nhỏ thỉnh thoảng còn dùng đôi mắt rắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm cậu ta.

Làng Nam Nô vẫn chưa có 5G, tối đa chỉ có 4G, ở đầu làng phía đông hẻo lánh này thậm chí 4G cũng chưa chắc có. Cậu ta chỉ thấy điện thoại hiển thị một giờ rưỡi sáng, nhưng chẳng có chút buồn ngủ nào.

Chu Dị lo lắng đi đi lại lại bên giếng nước, đang cân nhắc có nên về báo với ông nội dẫn mấy thanh niên khỏe mạnh trong làng đến đào giếng tìm Vũ Hằng hay không, thì cái giếng đột nhiên phát ra tiếng ùng ục.

"Kéo tớ một cái."

Chu Dị nghe thấy giọng quen thuộc của Vũ Hằng, mừng rỡ điên cuồng chạy đến miệng giếng, thấy Vũ Hằng bên dưới tay xách đủ loại túi to túi nhỏ, như vừa đi tỉnh mua hàng về.

Chu Dị vội vàng kéo Vũ Hằng lên khỏi giếng, thấy toàn thân cậu khô ráo, cả đồ đạc mang về cũng khô, chỉ có mái tóc ướt nhẹp như vừa mới gội.

"Xì xì xì —!"

Con rắn trắng nhỏ không thể tin nổi nhìn con rắn xám trong lòng Vũ Hằng, tên thầy lang này chiếm giếng khô nhà nó, còn mượn giếng làm phương tiện giao thông tiện lợi, vậy mà lại còn dám đem một con tiểu tam về!

Rắn vốn là động vật sống đơn độc, việc này không khác gì đột nhiên xâm nhập lãnh địa bí mật của nó, quả thực khi dễ rắn quá đáng! Nó xì xì gào thét trườn tới, phát hiện... là một con rắn cái.

Ừm, con rắn em này trông có vẻ xinh đấy.

Bên kia Chu Dị kéo Vũ Hằng đảo qua đảo lại, đẩy cặp kính tròn trên sống mũi, lẩm bẩm: "Thật sự về rồi sao? Hay là tớ vẫn đang mơ?"

Vũ Hằng ném mấy hộp quà lung tung xuống đất, từ túi áo bên kia lấy ra một con vịt quay được gói kín trong giấy bạc, vịt quay như vừa mới nướng xong còn bốc hơi nghi ngút, bên cạnh còn có nước sốt đặc biệt, bánh cuốn và đồ ăn kèm như dưa chuột, hành lá.

Chu Dị hít hít mũi, nuốt nước bọt hỏi nhỏ: "Vịt quay? Cậu vừa thật sự đi Kinh đô à?"

Chu Dị nhìn với ánh mắt phức tạp, Vũ Hằng đã trở lại bình thường này thèm ăn đến mức nào vậy? Nửa đêm chạy đến Kinh đô chỉ vì một con vịt quay.

Vũ Hằng lắc lắc nước trên đầu, ngồi xuống bên cạnh giếng khô: "Nếm thử đã."

Ngoài vịt quay, bà Hà còn chu đáo gói thêm nhiều hộp bánh ngọt ngon.

Vũ Hằng học theo Chu Dị lấy thịt vịt nướng giòn ngoài mềm trong chấm chút nước sốt ngọt đặt vào bánh cuốn, kẹp thêm vài lát dưa chuột rồi cắn một miếng, còn Chu Dị thì học từ trên mạng.

"Ngon thật!"

Con rắn trắng và con rắn xám trong tã lót màu hồng, hai con rắn đều nhất loạt nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Chu Dị thấy Vũ Hằng huýt sáo với hai con rắn như gọi chó trong làng, rồi ném cho chúng hai miếng thịt vịt béo ngậy.

Chu Dị ăn ngon lành, đặc sản thủ đô này cũng rất tươi ngon. Chu Dị nhìn những hộp quà đắt tiền Vũ Hằng ném dưới đất dưới ánh trăng, tuy không hiểu lắm nhưng cũng biết nhân sâm trong bao bì đó không hề rẻ.

"Tiểu Hằng, cậu thật sự là Vũ Hằng mà tớ quen biết sao?"

Chu Dị vừa ăn bánh vừa đột nhiên hỏi, cậu ta chỉ cảm thấy Vũ Hằng này không giống như người "tam hồn thiếu nhất phách" mà ông nội nói, mà như đã đổi sang một con người khác lợi hại hơn.

Vũ Hằng lạnh lùng đáp: "Năm ngoái mẹ cậu muốn cho cậu đi học thêm ở thị trấn, cậu đã cố tình lăn từ trên dốc xuống giả què để khỏi phải đi. Cậu còn định giả què hẳn luôn, may mà ông tớ khuyên rằng què thì không nên giả nếu không sẽ què suốt đời."

"À phải rồi, thời gian trước mẹ cậu mua cho cậu sách bài tập Ngũ Tam, cậu ném vào nhà xí nhà tớ, rồi nói với mẹ là ngồi học quá mê mẩn nên không cầm chắc, làm rớt mất."

"Hồi nhỏ cậu hôn con chó đen nhà anh Dư Cẩn, lo nó mang thai nên bảo tớ lén lấy thuốc tránh thai từ phòng thuốc nhà tớ, tiền thuốc là tiền lì xì của cậu."

"Còn nữa..."

Chu Dị ngượng ngùng ngắt lời, chân thành tự kiểm điểm: "Xin lỗi, vừa rồi tớ suy nghĩ phức tạp quá."

Có lẽ Tiểu Hằng thực sự đã trở lại bình thường, và sau khi trải qua chuyện kỳ lạ nên có thêm những khả năng phi thường.

Chu Dị nghe nói bà Lại cũng tương tự, trước kia là người bình thường, nhưng sau cơn sốt cao đã có được khả năng thông linh.

Chu Dị lại hỏi: "Vậy sau này cậu sẽ thường xuyên dùng cái giếng này để đi Kinh thành à?"

Chu Dị lại thấy câu hỏi của mình đúng là thừa thãi, chú Vũ Tố làm quản gia cho một gia đình quyền quý ở Kinh thành, có cái giếng này thì cả nhà gặp nhau tiện biết mấy.

Chu Dị suy nghĩ rồi nói: "Tiểu Hằng này, cái giếng này tốc độ đến Kinh thành, nhanh hơn SF Express nhiều. Nếu làm dịch vụ đặt hàng có thể kiếm bộn tiền, chi phí vận chuyển cực thấp."

Vũ Hằng không nói là vừa nãy cậu đã kiếm được một khoản kha khá.

Con rắn trắng nhỏ vừa gặm vịt quay vừa lắc đuôi, nghe thấy ý tưởng của Chu Dị liền nổi giận đùng đùng, thè lưỡi phun ra giọng trong trẻo của cậu bé: "Đây là nhà của tôi, không thể trưng dụng được."

"Lần này đi Kinh thành tôi phát hiện có rất nhiều giếng vô chủ," Vũ Hằng vừa gặm đùi vịt vừa từ tốn nói: "Đạo lý chiếm giếng xưng vương, cậu không hiểu à?"

Xã hội bây giờ không như xưa nữa, trước kia người ta phụ thuộc vào giếng nước để sinh hoạt, nên Long vương giếng mới sinh ra.

Nhưng khi mọi người đều dùng nước máy, Long vương giếng - những vị thần cấp cơ sở như vậy đã mất đi ý nghĩa tồn tại của họ, dần dần trở thành những cái giếng vô chủ.

Rắn trắng nhỏ còn chưa phải là giao long, nó không có khả năng đi xuyên qua các giếng; còn Vũ Hằng tuy có khả năng, nhưng lại không có sắc lệnh chiếm đất và mượn đường của Long vương giếng.

Rắn trắng nhỏ nghe hiểu ý của Vũ Hằng: "Vậy từ nay tôi sẽ từng bước chiếm lĩnh toàn bộ giếng trong nước, để lại dấu ấn của mình ở khắp nơi? Khiến tất cả Long vương giếng phải cúi đầu trước mặt tôi? Tôi sẽ trở thành Long vương giếng vĩ đại nhất cả nước?"

Chu Dị ăn bánh suýt nghẹn, cậu ta không xen vào chỉ thầm nghĩ, đây là thế giới của công chức à? Không nghĩ đến việc làm Long vương sông hồ biển cả, trong đầu chỉ có cái giếng này thôi.

Ánh mắt rắn trắng nhỏ nhìn Vũ Hằng đã thay đổi, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Nó thấy trên đầu Vũ Hằng đeo một nửa mặt nạ Quan Công, nó từng nghe lén bà Lại nói những chiếc mặt nạ này được làm theo hình tướng Tam Quốc.